Quả ớt nhỏ tò mò hỏi: “Nhưng mà nói này, cách cách cậu rốt cuộc có thù gì với tên thiếu não kia vậy? Đến tận bây giờ tớ cũng chỉ biết được anh ta họ Long, còn những chuyện khác chẳng biết gì cả. Mặc dù nhìn anh ta có vẻ giống một kẻ tầm thường, nhưng mà chiếc đồng hồ anh ta đeo trên tay là bản kinh điển giới hạn của hãng Breguet đó, bây giờ giá của nó đã đội cao như giá trên trời rồi. Người này giả heo ăn thịt hổ đến mức quá đáng, cách cách tiết lộ thông tin của anh ta đi, là cậu chủ nhà nào, để tránh cho đám dân quèn chúng tớ lật thuyền trong mương, sau này mà bị người ta luân phiên hiếp thì thảm quá, tớ không giống như cậu, có một chị gái ghê gớm đâu”.
“Lữ Kiều Kiều cậu khỏi cần làm bộ làm tịch với tớ, cậu mà là dân quèn nữa hả, ai không biết bố cậu là ông chủ ngành than, tiền nhiều không để đâu cho hết”, Vương Manh Manh nốc một ngụm bia bực bội nói: “Tớ cũng không biết lai lịch tên này, chính là nhìn anh ta thấy chướng mắt, nếu là chị em với nhau thì đêm nay phải giúp tớ trút cơn giận này!”
Quả ớt nhỏ vươn tay ra nói: “Được, thế thì tớ liều mình giúp cậu vậy, sau này tên đó quay lại trả thù thì dù có bị luân phiên hiếp, chị em chúng ta cũng đồng cam cộng khổ, ai cũng không được vắng mặt, đây mới gọi là bạn thân!”
“Lại còn luân phiên hiếp, tớ thấy người bình thường sẽ khó mà thoả mãn được cậu, một mình cậu đi đã đánh gục được cả đám đàn ông to cao vạm vỡ rồi, đến lúc đó khéo lại chẳng có việc gì cho chúng tớ làm nữa”, Hạ Tuyết đổi luôn bộ mặt e thẹn lúc nãy, phát ngôn đơn giản thô bạo, có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
“Hạ Tuyết cậu giỏi lắm, gần đây gan béo ra rồi hả, còn dám cãi lại lời chị à, nào, để chị đây yêu thương cậu cái nào”, Quả ớt nhỏ xắn tay áo lên vươn móng vuốt của mình tấn công về phía Hạ Tuyết.
“Đến đây đi, để tớ nghiêm túc so chiêu với cái đồ ma vương hỗn thế nhà cậu!”, Hạ Tuyết chẳng hề tỏ ra sợ hãi nói.
Hạ Thiên nhìn thấy em gái với Quả ớt nhỏ bắt đầu ầm ĩ lên, cũng bật cười, trong đám bạn thân bọn họ, khỏi nghĩ cũng biết Vương Manh Manh là người dẫn đầu, mà Hạ Tuyết và Quả ớt nhỏ chính là hai người theo sát phía sau cổ động hâm nóng không khí, Hạ Thiên là một người rất yên tĩnh, nhưng trong rất nhiều trường hợp, vẫn luôn chỉ có Hạ Thiên, một người không hề bắt mắt nhất lại nhìn thấu mọi việc nhất. Người đàn ông kia biểu hiện ra bên ngoài là vẻ lăng nhăng chẳng ra làm sao, nhưng một số hành động nho nhỏ lại khiến cho Hạ Thiên phát giác ra sự khác biệt, lúc đầu khi anh ta vừa ngồi xuống định bật lửa hút thuốc, Hạ Thiên rất ghét mùi thuốc lá, chỉ hơi nhíu nhẹ mày một cái mà người đàn ông kia đã coi như không có chuyện gì mà cất thuốc đi, từ lúc đó trở đi đều không hề mang thuốc ra nữa. Một người đàn ông có khả năng quan sát được tôi luyện đến mức như vậy, thực sự chỉ là một gã lăng nhăng bình thường hay sao?
Hạ Thiên đột nhiên có hứng thú muốn xem xem, cuối cùng là ác ma Vương Manh Manh cao tay hơn hay là đạo thuật của người đàn ông kia cao hơn.
Phùng Thiên Sách bị bỏ rơi ở một bên, mặc dù cũng có không ít các cô nàng làm ấm không khí vây xung quanh bọn họ, nhưng bốn cô gái xinh đẹp nhất trong giới này lại bị Long Thiên độc chiếm hết rồi, cho nên bọn họ đương nhiên cảm thấy không vui, đợi mãi mới thấy tên kia đi toilet, gã Hứa Văn vẫn luôn tìm cách để được nói chuyện với Vương Manh Manh bèn cầm ly rượu đi đến nói: “Cách cách, cô gọi mấy người chúng tôi tới đây, nhưng lại chỉ chơi với mỗi mình Long Thiên, có chút không được nghĩa khí nhỉ?”
Vương Manh Manh quay đầu lại, Hứa Văn đã ngồi xuống bên cạnh cô ta rồi, xem ra có vẻ ấm ức uống khá nhiều bia, có lẽ cũng say bảy tám phần rồi, gã ta thậm chí còn không biết sống chết mà định ôm Vương Manh Manh, chỉ là vừa mới chạm được vào người cô ta thì đã bị Vương Manh Manh tránh được nói: “Cảm thấy buồn thì có thể biến, lảm nhảm gì mà nhiều thế?”
Hứa Văn rõ ràng ngây ra một lúc, EQ của Vương Manh Manh cao gấp đôi IQ của cô ta, đêm nay Phùng Thiên Sách tự ý mời Hứa Văn đến đây vốn đã khiến cô ta cảm thấy khó chịu, giờ thì đối phương lại còn nhảy lên họng súng ngồi, đương nhiên sẽ chẳng được nghe lời tốt đẹp gì rồi.
Hứa Văn có ông bố là thị trưởng ngây ra một lúc, rõ ràng không ngờ được cô nàng này đột nhiên trở mặt như vậy, gã ta trước đây quen Vương Manh Manh qua Phùng Thiên Sách, mặc dù nói tình cảm không sâu bằng Phùng Thiên Sách với Vương Manh Manh, nhưng ít nhất cũng đã bước vào giới này được nửa năm rồi, giờ thế này thì quá là không biết nể mặt nhau, Hứa Văn sa sầm mặt lại nói: “Ý gì hả? Vương Manh Manh, tôi chọc giận gì cô?”
“Việc anh làm to bụng của Âu Dương Phụng rồi bắt cô ta phải đi phá thai, người khác không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết à, tôi khinh anh làm việc khiến người ta buồn nôn, sau này chúng ta đừng có liên hệ với nhau, anh cũng khỏi cần nhịn tôi nịnh tôi làm gì, trong lòng anh nghĩ cái gì không giấu được tôi đâu”, Vương Manh Manh nói bằng giọng khinh ghét, cuộc đời này của cô ta ghét nhất chính là loại đàn ông vô trách nhiệm này, lại thêm tên khốn kiếp này còn chú ý đến mình nữa, Vương Manh Manh đã cho gã vào trong danh sách đen từ lâu rồi, tối nay nhân cơ hội này nói rõ ràng với gã, miễn cho sau này bám riết không thôi.
Mặt Hứa Văn có chút vặn vẹo, trước mặt hơn mười người mà bị đứa con gái này chửi cho không ngóc đầu lên được, điều này đối với Hứa Văn mà nói không khác gì vả mặt, lại thêm hơi men trong người xúi giục cho nên ngu mồm gào lên: “Âu Dương Phụng là mẹ mày à, việc của tao với nó thì liên quan gì đến mày, hay là tao cũng cho mày nếm thử loại cảm giác đó nhé!”
“Hứa Văn, mồm cậu nói năng sạch sẽ chút!”, Phùng Thiên Sách nói bằng giọng âm trầm, thằng nhãi này quả thực có chút quá đáng rồi.
“Phùng Thiên Sách, vì cô ta mà cậu dám quát tôi? Chẳng qua chỉ là một con điếm tự cho mình là đúng mà thôi, tiện thể cũng lôi cả con chị gái lúc nào cũng tự coi mình là nữ vương kia của nó làm luôn một thể!”, Hứa Văn cũng có chút cáu kỉnh, vừa nghe thấy vậy thì xù lông lên.
Đúng vào lúc Phùng Thiên Sách định xông ra đẩy Hứa Văn ra ngoài, miễn cho làm lớn chuyện ở đây, kết quả vẫn chậm chân một bước, Vương Manh Manh tóm luôn chai bia đặt trên bàn ném về phía Hứa Văn, Hứa Văn tránh được nhưng sau đó thì đã hết chịu nổi, não còn chưa kịp suy nghĩ đã nhấc chân lên đạp về phía bụng của Vương Manh Manh.
Quả ớt nhỏ bên cạnh muốn ngăn cũng không ngăn được, gương mặt của Hạ Tuyết bàng hoàng, Hạ Thiên thì nhìn thấy một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay phía sau của Hứa Văn, đúng vào lúc chân của Hứa Văn sắp đạp lên người Vương Manh Manh thì bị người ta kéo mạnh về phía sau, tiếp sau đó tay trái ấn giữ trên đầu Hứa Văn, xoảng một tiếng đầu gã đập thẳng lên trên mặt bàn thuỷ tinh!
Gã Hứa Văn tội nghiệp, chân còn chưa kịp đạp thì trên đầu đã truyền đến cơn đau đớn vô cùng, phía sau là Long Thiên nãy giờ vẫn mang vẻ là một tên lăng nhăng cười nham hiểm nói: “Thấy sướng chưa? Chưa sướng thì đi tìm gái, đừng có ở đây cho tinh trùng lên não nữa”.
Tất cả mọi người đều bị doạ cho sợ khiếp vía.
Các cô gái liền câm như hến, dáng vẻ vô cùng đáng thương.