Lời nói của Long Thiên ở mức đỉnh chóp của sự cay nghiệt, hơn nữa sức đả kích khá lớn, khiến cho đám nữ sinh làm nóng không khí lúc nãy còn đang mắt đi mày lại với Hứa Văn đều cảm thấy thảng thốt, bọn họ không có ánh mắt tinh tường như Quả ớt nhỏ nên không nhìn ra chiếc đồng hồ có tiền cũng không mua được kia của Long Thiên. Bọn họ chỉ cảm thấy trên người Long Thiên đều là mấy thứ đồ rẻ tiền, nhìn thế nào cũng thấy anh không thể hoà nhập được vào bầu không khí của cái giới này, nhiều nhất thì cũng chỉ là loại tầm thường may mắn vào được đây, xác định sẽ trở thành trò cười trong đêm nay của bọn họ, cho nên mới không muốn đi tiếp xúc với anh.
Nhưng không ngờ được tên tầm thường này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hold luôn cả bầu không khí ở đây, đập Hứa Văn cũng không hề do dự, loại khí chất và sức mạnh toát ra từ phía anh khiến cho đám em gái đứng ở phía xa nhất cũng phải nổi cả da gà: khí thế bá đạo quá đi mất, đến cả con trai của thị trưởng cũng dám đánh, người này là có chỗ dựa nên mới không biết sợ hay là đang đâm đầu tìm chết đây?
Ánh mắt của bọn họ bất giác bị sự sáng chói của Long Thiên thu hút, bây giờ xem ra, người này mặc dù không đẹp trai nhưng lại đàn ông hơn bất kỳ ai, khí thế bá vương đầy người khiến cho một vài em gái trong đám người không kiềm được mà lộ ra ánh mắt sùng bái.
“Anh Long, đừng như vậy, đều là bạn bè với nhau”, Phùng Thiên Sách mặt nhăn như quả mướp đắng khuyên giải, chiêu vừa rồi của Long Thiên quả thực khiến cho gã kinh hồn táng đởm, cái việc đứng ra làm người hoà giải này không dễ làm, rất dễ đắc tội cả hai bên, mặc dù chú ý đến việc xây dựng mối quan hệ với Hứa Văn, nhưng cũng phải cân bằng lợi ích chứ, nếu như không phải Hứa Văn đã từng giúp gã một lần thì gã còn lâu mới đứng ra nói những lời này.
“Vừa rồi mày nói mày muốn làm ai?”, Long Thiên cười ha ha, cúi đầu nhìn cái trán đang chảy máu của Hứa Văn, một tay khác đang nghịch chai bia rỗng, dáng vẻ nếu Hứa Văn còn dám mở mồm nói năng thiếu lễ độ thì sẽ đập luôn cái chai này vào đầu gã.
Hứa Văn không dám nhìn thẳng Long Thiên, nhưng ánh mắt thì ngập sự thù hận, sỹ diện của gã tối nay mất sạch rồi, sau này cũng không mong ở lại trong giới này được nữa, Hứa Văn chỉ một lúc mà đã rơi vào tình huống trở thành trò cười cho tất cả mọi người, vì muốn vớt vát lại chút sỹ diện cho mình, gã uy hiếp nói: “Bố tao là Hứa Vũ Xương, có giỏi thì mày giết chết tao, nếu không tao bảo đảm mày sẽ không ở lại Bắc Hải được nữa đâu”.
Giọng nói của Long Thiên bỗng trở nên cực kỳ quái gở, ồ một tiếng nói: “Ố, muốn tìm ông già kêu oan, hê, ông già thì ai mà chẳng có, tao cũng có, nhưng mà đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu vị đó nhà tao mà ra mặt, nói không chừng đến bố mày cũng bị đập cho một trận”.
Ông già của Long Thiên là ai, đó chính là Long Thiên Tượng, vị vua của đất thủ đô, ông ấy mà thực sự đến Bắc Hải, Hứa Vũ Xương là một Thị trưởng nho nhỏ, có lẽ đến tư cách để được gặp mặt ông còn chẳng có nữa là, Tỉnh trưởng có lẽ còn miễn cưỡng có chút tư cách, một người chưa đủ, phải hai người, lại nữa ông bô không dựa dẫm được gì của anh vốn chẳng hề quan tâm gì đến anh, nhưng nếu như để ông phải bênh con nhà mình trước mặt người ngoài thì còn ngang phè và bất chấp đạo lý hơn bất cứ ai. Đây thực sự không phải là đe doạ, mà là sự thật, với tác phong làm việc ghê gớm hung dữ của hoàng đế Long thực sự sẽ đập cho bố của Hứa Văn một trận.
Hứa Văn rõ ràng không thể liên kết họ Long của cái người vừa mới gặp mặt này với vị Diêm la vương ở thủ đô kia với nhau được, gã đương nhiên không phục: “Được á, có giỏi thì mày đợi đấy, rồi cũng có ngày chúng ta gặp lại nhau”.
“Đừng có nói câu này với tôi, tôi ấy à, có thù là phải báo luôn tại chỗ”, Long Thiên đưa chai bia đến trước mặt Vương Manh Manh còn đang ngây ra như phỗng nói: “Cô làm hay là tôi làm?”
Vương Manh Manh do dự một chút, cầm lấy chai bia mà Long Thiên đưa qua, sau đó không nói hai lời đập thẳng lên đầu của Hứa Văn, trong lòng còn có chút cảm giác nam trộm cắp, gái bán điếm, mèo mả gả đồng rất hợp nhau. Hứa Văn không chịu được đòn, bị một đập này thì ngất xỉu luôn, Hạ Tuyết thấy Hứa Văn không động đậy gì nữa, có chút sợ hãi nói: “Không phải chết rồi chứ?”
“Chết thì chết, tôi đã ngứa mắt gã lâu rồi, đêm nay mà phải chôn xác thì tôi là người đầu tiên đi đào đất”, bên tai trái của Quả ớt nhỏ đeo một chiếc vòng tai siêu to lấy lại được tinh thần nở nụ cười vui vẻ, còn xúi giục Vương Manh Manh tiếp tục đập, đập chết người thì cùng lắm cô ta đi nhận tội thay.
Long Thiên cười cười, tất cả chuyển động của mọi người đều lọt hết vào tầm mắt của anh, lúc chân của Hứa Văn đạp qua, Quả ớt nhỏ đã định xông lên rồi, nhưng chẳng qua không nhanh bằng Long Thiên mà thôi. Điều này đã đủ để chứng minh, con nhãi này mặc dù điên điên khùng khùng nhưng lại rất có nghĩa khí, ngược lại với Hạ Thiên nhìn có vẻ thấu tình đạt lý mà lại đứng gần Vương Manh Manh nhất lại không hề có hành động gì, điều này đã nằm ngoài dự đoán của anh.
Long Thiên ném một ánh mắt nhìn về phía Vương Manh Manh mới hơi hoàn hồn nói: “Dì nhỏ, trút giận không?”
Một câu dì nhỏ làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi đến không thể kinh hãi hơn được nữa, đến cả Hạ Thiên vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt cũng lộ ra biểu cảm rất ngạc nhiên. Chị gái của Vương Manh Manh là ai, đó chính là nữ vương kiêu ngạo nhất của thành phố Bắc Hải này, cái giới này đã từng thay đổi người đứng đầu rất nhiều lần rồi, đám người bẩn thỉu trước đây từng ức hiếp Vương Manh Manh đã bị vị nữ vương này xử lý hết rồi. Cho dù bọn họ có đi tìm ông bô ghê gớm của mình đến thì lúc gặp được Vương nữ vương cũng đều phải nhe răng ra mà cười nhận lỗi.
Trong thế giới của Hạ Thiên, người đàn ông có thể xứng được với người yêu nghiệt như Vương lệ Trân, nếu không phải chưa được sinh ra thì cũng đã chết sạch từ lâu rồi. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại gọi thẳng hai chữ dì nhỏ, điều này chứng tỏ, chứng tỏ anh đã chinh phục được người phụ nữ ngông cuồng nhất thế giới kia rồi.
Phùng Thiên Sách lúc này đã thực sự không muốn đi lo cho tên Hứa Văn ăn hại kia nữa, mẹ nó, lại bị một câu nói của Mã Chí Cao nói trúng. Là bọn họ bị Vương Manh Manh bẫy ngược lại rồi, may là bản thân mình còn chưa làm tới, nếu không thì người bị đập hôm nay có lẽ là bản thân mình, nghĩ đến đây, ánh mắt của Phùng Thiên Sách nhìn Long Thiên đã không còn dám kinh thường nữa.