Có lẽ Vương Lệ Trân ở đầu bên kia điện thoại cũng phát giác được có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không làm ầm lên. Chắc cô biết Long Thiên đang bật loa ngoài nên chỉ dặn dò một câu: "Không có việc gì thì tốt rồi, về sớm chút nhé".  

             “Em biết rồi chị”, Vương Manh Manh không biết nói thế nào.  

             Khi Vương Manh Manh đang định cướp điện thoại thì Long Thiên đã nhanh chóng cúp máy trước. Nhóc con, muốn tiêu hủy nhược điểm mà anh khó lắm mới có được hả, đừng có hòng nhé. Vương Manh Manh không có cơ hội phản công, Long Thiên cầm điện thoại lên lắc trước mặt cô ta rồi đắc ý nói: "Em vợ, sau này chúng ta phải gặp nhau thường xuyên rồi, chỉ cần cô không gây chuyện với tôi, thì tôi cam đoan người khác sẽ không thấy được những hình ảnh này. Nhưng mà nếu vẫn không biết điều mà gây chuyện, thì cũng đừng trách anh rể giúp cô nổi như cồn trên mạng nhé, bộ ảnh chất lượng cao thế này nhất định sẽ khiến cho toàn bộ mạng xã hội chấn động đó".  

             "Loại xấu xa vô liêm sỉ!", Vương Manh Manh nghiến răng mở miệng nói, trông cô ta giống như một chú mèo con xù lông vậy.  

             "Là cô hay tôi vô liêm sỉ trước hả?", Long Thiên hỏi ngược lại.  

             Vương Manh Manh lập tức không phản bác được, việc này hoàn toàn do cô ta gieo nhân nào gặp quả đấy, nếu Vương Manh Manh biết tên chết tiệt này lại cẩn thận như thế, thì có chết cô ta cũng không chịu làm việc này đâu. Lần thất bại này cô ta cũng không biết phải nói gì, dù sao cũng do cô ta gây chuyện với Long Thiên trước, người ta chỉ gậy ông đập lưng ông lại mà thôi.  

             Long Thiên thấy có vẻ ảnh đã chụp đủ rồi, hơn nữa cũng đã hơn một giờ, nếu không về thì vợ sẽ lo lắng, nên anh bèn bảo Vương Manh Manh đi mở trói cho cô nàng Quả ớt nhỏ với ánh mắt sắc lẹm kia, Quả ớt nhỏ lấy lại tự do thì lập tức phẫn nộ mắng: "Tên họ Long kia, anh chờ đó cho tôi. Anh dám đối xử với bà đây như thế, tôi mà không giết chết anh thì tôi là con anh!"  

             Có thể chơi cùng với người như Vương Manh Manh thì nhà Quả ớt nhỏ này cũng phải có bối cảnh không nhỏ. Long Thiên không trả lời mà chỉ vào bản thân đang đứng. Ý tứ rất rõ ràng, cây ngay không sợ chết đứng, cô muốn trả thù thì cứ tự nhiên.  

             Quả ớt nhỏ tức giận cười lạnh nói: "Anh cũng gan đấy. Được lắm, tôi không nhiều lời với anh nữa. Ai về nhà nấy, nhưng trước tiên anh phải để lại số điện thoại cho tôi, phải là số thật. Rảnh rỗi tôi sẽ mời anh đi uống nước!"  

             Nói đến chữ uống nước thì Quả ớt nhỏ đặc biệt nhấn mạnh, nghe có chút rợn người.  

             Long Thiên lấy danh thiếp và số điện thoại ra, anh híp mắt nói: "Tiếp theo là tới phiên cô".  

             Quả ớt nhỏ cũng rất quyết đoán, cô ta dứt khoát nói ra số điện thoại, sau đó muốn kéo Vương Manh Manh chạy đi. Nhưng kết quả Vương Manh Manh có chút bất đắc dĩ nói: "Tớ phải trở về cùng anh ta, nếu không thì không biết nói sao với chị tớ được".  

             Quả ớt nhỏ cũng không cưỡng ép, cô ta chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Long Thiên, sau đó một mình rời đi.  

             Quả ớt nhỏ xuống tầng đi về phía xe đua của mình, trong lòng cô ta vẫn có chút không phục, thế nên lập tức gọi điện thoại: "Lữ mập, con gái cưng của bố bị người ta ức hiếp này!"  

             Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên giận dữ nói: "Tên khốn kiếp nào gan lớn như thế hả, ngay cả con gái cưng của Lữ Bất Lương bố mà cũng dám ức hiếp. Cục cưng bé bỏng của bố, con đang ở đâu, bố sẽ kêu ông Hoàng qua đón con ngay, thuận tiện đập sấp mặt cái thằng khốn kiếp đó một trận".  

             "Không sao, không cần vội, nhưng con không nuốt trôi được cục tức này, khi nào cần bố thì con sẽ nhờ bố chuẩn bị người cho con", Quả ớt nhỏ không ngốc, thân phận của đối phương là gì chứ, anh ta chính là chồng của Vương Lệ Trân đấy. Dù có muốn báo thù thì cũng phải làm ngấm ngầm. Nếu lỗ mãng xông tới thì rất dễ bị gậy ông đập lưng ông như vừa nãy.  

             Bên phía Lữ mập sợ con gái cưng của mình chịu uất ức nên hô hào muốn đi giết cả nhà người ta, Quả ớt nhỏ nghe vậy thì cảm thấy phiền phức, nên cô ta trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nghĩ tới lúc cô ta và tên khốn kia tiếp xúc thân mật, mà tên đó lại còn tỉnh táo thì khuôn mặt cô ta đỏ lựng đến tận cổ.   

             “...”  

             Bắc Hải, KTV Huy Hoàng, nơi này được vinh danh là KTV đắt đỏ nhất Bắc Hải, có thể sánh ngang với KTV Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô năm đó. Đám cậu ấm cô chiêu một đêm tiêu hết một hai trăm ngàn ở đây là chuyện bình thường, thậm chí còn có ba bốn minh tinh trẻ tuổi không nổi đến đây tiếp rượu nữa, rõ ràng chỉ phục vụ đám người trong giới thượng lưu này thôi, mà đêm nào cũng buôn may bán đắt.  

             Mà ông trùm giấu mặt của KTV này cũng đỉnh của chóp, người đó là một tên khố rách áo ôm thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, nhưng không ngờ lại có thể leo được tới tận vị trí này. Nghe nói ở thủ đô gặp được quý nhân giúp đỡ, sau khi bán mạng vài năm thì được ông chủ bên đó thưởng lớn, đồng thời cũng cho ông ta quay về bên này phát triển. Sau khi trở lại Bắc Hải thì ông ta đã mở một chuỗi KTV, mỗi một tòa đều đầu tư hàng trăm triệu, thêm bên thủ đô và thành phố Dương, thì KTV ở đây đã là căn thứ năm rồi.  

             Lúc này ở cửa ra vào KTV Huy Hoàng, một lão béo nói chuyện điện thoại cả buổi, sau đó không thấy đầu bên kia trả lời nữa nên chỉ đành bất đắc dĩ cúp máy. Sau đó ông ta tiếp tục gọi lại, được lắm, lần này còn trực tiếp tắt điện thoại luôn. Lữ mập cũng thật sự không biết làm thế nào với tính tình của cô con gái rượu này.  

             Lão béo cất điện thoại đi, ông ta khó chịu nhổ một ngụm nước bọt ra bên ven đường, vừa khéo nhổ ngay vào một chiếc Toyota land cruiser, đúng lúc này một đám thanh niên trẻ tuổi vừa vui đùa đi ra từ KTV Huy Hoàng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, gã đầu đinh cầm đầu lập tức không vui đi lên nói: "Lão mập chết tiệt, ông làm dơ xe của tôi rồi!"  

             Lữ mập thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa lại do bản thân không để ý trước nên bèn chủ động cười nói: "Chàng trai, thật ngại quá, tôi lau cho cậu nhé".  

             Nói xong thì ông ta cũng thật sự định ngồi xổm xuống dùng bộ vest như nùi giẻ trên người giúp gã đầu đinh lau xe, gã đầu đinh đúng kiểu không tha cho người ta. Gã ta đẩy Lữ mập ra rồi bảo: "Đồ heo mập chết bầm, lau là xong việc hả, ai biết ông có bệnh lậu gì hay không chứ? Nếu lây bệnh cho tôi thì phải làm sao bây giờ?"  

             Lữ mập cũng không tức giận, ông ta cầm lấy một bao Trung Hoa vỏ mềm định mời thuốc lá, biểu hiện rất thành ý, hiển nhiên không muốn so đo cùng đối phương. Gã đầu đinh đẩy thuốc lá của Lữ mập ra rồi tiếp tục mắng: "Dẹp cái trò đó đi, đêm nay không bồi thường một trăm ngàn thì để lại một chân ở đây!"  

             Gã đầu đinh gào to, hơn mười thanh niên không học vấn không nghề nghiệp bên cạnh lập tức bao vây Lữ mập, sợ ông ta lén chạy đi. Mỗi đứa một lời, đủ loại nhục nhã, đương nhiên cũng không thoát khỏi trọng điểm, đó chính là đòi tiền.  

             Lữ mập đốt một điếu thuốc, từ đầu tới cuối luôn duy trì nụ cười, ông ta bèn nói: "Chỉ một ngụm nước bọt thôi mà cậu muốn một trăm ngàn hoặc là cái chân tôi. Chàng trai, cậu nghèo đến phát điên rồi hả?"

Advertisement
';
Advertisement