Vương Manh Manh cầm lấy chiếc máy ảnh, vừa nhìn vừa đánh giá: “Được lắm, biểu cảm tốt, tư thế cũng tuyệt, phải để chị tớ xem bức này mới được, xem xong chắc chắn sẽ đuổi tên khốn nạn này đi, Quả ớt nhỏ, lần này tớ nợ cậu, khi nào cậu cần giúp đỡ cứ nói với tớ một tiếng”.  

             “Bây giờ cần luôn được không”, Quả ớt nhỏ tinh nghịch dựa vào bên giường, tạo dáng vô cùng quyến rũ: “Cách cách, 'chơi' không?”  

             Vương Manh Manh hơi run lên: “Yêu tinh, đợi có thời gian tớ sẽ xử lý cậu, được rồi, chúng mình đi thôi, bữa khuya tớ mời!”  

             Vương Manh Manh nói xong thì thu dọn máy ảnh, sau đó cô ta đeo túi lên, chuẩn bị đi ra. Mặc dù hôm nay có xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng may là vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ, có bức ảnh này trong tay thì cuối cùng vẫn là cô ta thắng, hừ, muốn đấu với chị đây hả, còn non lắm, ai bảo cứ bám chặt ở nhà cô ta mãi không chịu đi chứ, đây chính là báo ứng!  

             “Chụp xong rồi sao?”  

             Một âm thanh đột nhiên vang lên, Vương Manh Manh tưởng là Quả ớt nhỏ nên cũng không quay lại mà chỉ nói: “Sao thế, vẫn chưa thỏa mãn à, nếu không thì cậu chơi thật luôn một lần đi, tớ đảm bảo...”  

             Nói được một nửa thì Vương Manh Manh mới ý thức được âm thanh đó không phải là của Quả ớt nhỏ, trong phòng có ba người, ngoài trừ Quả ớt nhỏ và cô ta thì chỉ còn có một người nữa. Vương Manh Manh vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Long Thiên đang ung dung mặc quần áo, mà Quả ớt nhỏ không biết từ khi nào đã bị còng hai tay lại trên giường, vẻ mặt cô ta đúng kiểu khóc không ra nước mắt!  

             Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là muốn chạy, nhưng cả người cô ta như bị dính chặt trên mặt đất, không thể cử động được, sau khi Long Thiên mặc xong quần áo thì ngồi xuống sô pha châm một điếu thuốc, mắt anh hơi híp lại nhìn Vương Manh Manh vẫn đứng nguyên chỗ cũ: “Không chạy hả?”  

             “Tôi chạy rồi thì Quả ớt nhỏ phải làm sao?”, Vương Manh Manh quật cường nói, cô ta mặc dù hơi khẩn trương nhưng vẫn không sợ Long Thiên, dù sao cũng có Vương Lệ Trân chống lưng, cùng lắm thì Long Thiên mắng được hai câu rồi thôi, anh ta sẽ không dám làm gì cô ta đâu.  

             “Cũng coi như có chút nghĩa khí, chơi trò diễn kịch với các cô cả tối, kết quả khiến tôi thật sự thất vọng, các cô còn không bằng tôi năm đó”, sau khi Long Thiên thở ra một ngụm khói thì đứng dậy đi tới trước mặt Vương Manh Manh, sau đó chìa tay ra.  

             Vương Manh Manh vừa lắc đầu vừa không ngừng lùi về sau, cố sống cố chết bảo vệ chiếc máy ảnh trong túi, vẻ mặt vẫn còn rất kiêu ngạo, bộ dạng như kiểu Long Thiên không dám làm gì cô ta.  

             Vương Manh Manh nghĩ có chị gái chống lưng thì tên xấu xa này đâu dám đánh cô ta chứ?  

             Vậy nhưng Long Thiên lại làm thật, anh kéo Vương Manh Manh ấn ngã bên cạnh giường, sau đó đánh như đánh trẻ con vậy: “Cho cô giở trò với tôi này, ai bảo không nghe lời, tưởng là em vợ thì giỏi lắm hả!”  

             Vương Manh Manh bị Long Thiên dọa sợ, nhất thời không kịp phản kháng, mà cô ta muốn phản kháng cũng không được, cô ta lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác dùng tư thế nhục nhã như vậy tét mông. Vương Manh Manh vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hết lên, cô ta gào lên với Long Thiên: “Anh buông tôi ra, anh buông tôi ra mau!”  

             “Biết sai rồi hả?”  

             “Sai con mẹ anh!”  

             “Bốp!”  

             “Biết sai chưa?”  

             “Sai ông nội anh”.  

             “Bốp bốp!”  

             Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy thì Long Thiên lại hỏi: “Biết sai chưa?”  

             Vương Manh Manh lập tức khóc ầm lên, đúng là ức hiếp người quá đáng mà, Long Thiên không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh lại tiếp tục giơ tay đánh.  

             “Sai rồi, sai rồi, xin lỗi!”  

             Vương Manh Manh đầu hàng thì Long Thiên mới buông cô ta ra, đồng thời cướp lấy cái túi sau lưng mà cô ta vẫn luôn khư khư bảo vệ. Vương Manh Manh muốn cướp lại, nhưng bị Long Thiên trừng mắt thì lập tức sợ rụt tay lại, không thể trách cô ta không có dũng khí, mông cô ta giờ thật sự đang rất đau, nếu phải lựa chọn giữa dũng khí và mông, thì Vương Manh Manh cuối cùng vẫn chọn mông hơn, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, con gái báo thù 50 năm cũng không muộn.  

             Long Thiên lôi chiếc máy ảnh từ trong túi ra, sau đó gửi mấy bức ảnh vừa chụp kia vào điện thoại rồi xóa hết đi. Vương Manh Manh cứ nghĩ rằng việc này coi như xong rồi, dù sao cô ta cũng đã nhận sai, ai ngờ Long Thiên lại cầm máy ảnh nói: “Vừa rồi cô chụp tôi vui vẻ như thế, bây giờ đến lượt cô, tôi làm đạo diễn”.  

             “Cái gì?”, Vương Manh Manh trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ tới sẽ như thế.  

             “Mông lại ngứa rồi hả?”, Long Thiên cười nói.  

             Vương Manh Manh đã hoàn toàn hết hi vọng, Long Thiên lại ra lệnh: “Cô đứng qua bên kia với bạn cô, tôi bảo các cô làm tư thế gì thì phải làm tư thế đấy, cô có thể không nghe theo, nhưng không sao, tôi cũng không động vào cô, nhưng bạn của cô thì không dễ dàng như thế đâu, một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi sợ bản thân sẽ khống chế không được mà làm ra sai lầm như đa số đàn ông khác sẽ làm mất!”  

             Vương Manh Manh nhìn Quả ớt nhỏ đang tràn đầy nước mắt trên giường, cuối cùng đành cắn răng nghe theo.  

             Tên Long Thiên có sở thích biến thái kia bắt hai cô bày ra đủ loại tư thế buồn nôn, dường như đã làm hết tất các các tư thế kỳ quái rồi vậy, đương nhiên chỉ là tư thế thôi, không có cái gì quá đáng khác. Sau đó anh lại sao chép sang điện thoại, Vương Manh Manh và Quả ớt nhỏ không còn cách nào khác đành phải phối hợp, mặc dù hai người không muốn, nhưng lại sợ Long Thiên đột nhiên nổi thú tính.  

             Long Thiên chụp thích thú đến quên trời quên đất, cảnh tượng này bình thường khó gặp được lắm, nhất định phải chụp thật nhiều. Sau khi chụp choẹt một lúc thì điện thoại của anh reo lên, là Vương Lệ Trân gọi tới. Long Thiên bình tĩnh, giọng không chút run rẩy nghe điện thoại: “Vợ à, anh và Vương Manh Manh đang định về nhà đây, em muốn cô ấy nghe điện thoại hả? Được!”  

             Long Thiên mở loa, tiếng của Vương Lệ Trân lập tức truyền tới: “Manh Manh, không bị chịu thiệt thòi chứ?”  

             Viền mắt Vương Manh Manh lập tức đỏ lên, cô ta vừa định làm nũng với chị gái một chút, thuận tiện vạch trần bộ mắt ghê tởm của tên xấu xa này, nhưng lời đến miệng rồi lại bị cái trừng mắt của Long Thiên nuốt về, khuôn mặt sắp khóc của cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm sao em có thể chịu thiệt được, em và anh rể chơi với nhau rất vui”.  

             Mấy chữ cuối cùng bị Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói.

Advertisement
';
Advertisement