Vương Manh Manh ở bên cạnh đương nhiên không biết tên này đã đánh ông cụ Vương mà cô ta kính trọng vào bệnh viện. Cô ta thực sự không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy. Long Thiên cũng không nói, có một số việc không cần phải bô bô ra, chẳng hạn như việc trước khi ra ngoài anh đã xử lý tên sát thủ Hoàng Trung Nghĩa, anh cũng không định nói cho Vương Lệ Trân biết. Anh đúng là có thói gia trưởng, chỉ muốn gánh vác tất cả mọi chuyện một mình. Với anh mà nói, chị em nhà họ Vương chỉ cần sống dưới sự bảo vệ của anh là được, thỉnh thoảng cãi nhau vài câu cũng là một loại giải trí, mọi chuyện lộ ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn phá hỏng bầu không khí vi diệu hiện giờ.  

             Anh đưa Vương Manh Manh vào nhà. Vương Lệ Trân vốn đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm nay lại không ngủ mà ngồi ở phòng khách xem ti vi. Sau khi đi vào, Vương Manh Manh chào hỏi Vương Lệ Trân rồi lên phòng, không dám nói chuyện tối nay ra, chỉ là trước khi lên lầu, cô ta trừng Long Thiên một cái, ý rất rõ ràng là cái gì không nên nói thì đừng nói.  

             Long Thiên đương nhiên sẽ không trẻ con như Vương Manh Manh, vừa về đã mách lẻo với Vương Lệ Trân. Anh chỉ ngồi một bên nhìn Vương Lệ Trân xem tivi. Cô lại lên tiếng trước: “Manh Manh gây chuyện với anh hẳn phải chịu thiệt rồi?”  

             Mặc dù hôm nay Vương Lệ Trân vẫn lạnh lùng với Long Thiên nhưng không còn vẻ ghét bỏ như ngày đầu tiên nữa, thậm chí còn nói nhiều hơn. Chẳng biết là do đêm trước Long Thiên đã biểu hiện tốt ở Lily hay là do lão cáo già Vương Chấn Đào đã nói tin tức Vương Tu Thân bị đánh nhập viện cho cô. Nhưng có một việc chắc chắn là Vương Lệ Trân biết người đàn ông này quả thực không đơn giản.  

             “Quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được vợ”, Long Thiên nói bằng giọng cà lơ phất phơ, nhưng không kể chuyện hoang đường của Vương Manh Manh với cô.  

             Vương Lệ Trân cũng chỉ nhắc vậy, không tiếp tục hỏi nữa. Cô nói: “Mặc dù Manh Manh nghịch ngợm nhưng lòng lương thiện, anh khoan dung với nó chút”.  

             Long Thiên hơi bất ngờ nhìn Vương Lệ Trân. Cô đương nhiên biết anh ngạc nhiên vì điều gì, cô chỉ bình thản nói: “Tôi nói chuyện với anh khiến anh rất kinh ngạc phải không?”  

             Long Thiên thành thật gật đầu, Vương Lệ Trân chậm rãi: “Tôi hiểu bố tôi hơn bất kỳ ai, bề ngoài thì không trông chờ gì được nhưng thật ra lòng ông lại rất minh mẫn, sáng tỏ, nếu không một mình ông cũng không xây dựng được tập đoàn Vương Thị. Ông ấy đưa anh đến bên tôi nhất định là có lý do riêng, tôi cũng không hỏi, sau này nước sông không phạm nước giếng, anh làm việc của anh, tôi tiếp tục làm ăn. Anh nói đúng, tôi không cần thiết phải đuổi anh đi”.  

             Cô rất lý trí mà nói, nhưng quá lý trí lại lộ ra vẻ lạnh nhạt. Long Thiên không thích bầu không khí này, anh sờ mũi nói: “Vợ à, anh không thích vẻ lạnh lùng này của em, anh vẫn thích nhìn em suốt ngày muốn đuổi anh đi hơn”.  

             Vương Lệ Trân bình thản: “Chuyện này sau này đã có Manh Manh lo rồi, không cần tôi phải quan tâm”.  

             “Phân giới hạn rạch ròi như vậy, không hổ là vợ anh”, Long Thiên bĩu môi: “Được, vậy xem ai sẽ thắng, dù sao thời gian còn dài, cho dù em có là đá thì anh cũng sẽ mài mòn được em”.  

             “Cứ chờ xem”, Vương Lệ Trân đứng lên.  

             Long Thiên ngả người ra sô pha hút thuốc: “Tối nay em có khóa cửa không?”  

             “Không”.  

             “Vậy anh đạp cửa nhé”.  

             “Anh không có hứng thú, cũng không dám”.  

             Vương Lệ Trân trở về phòng, Long Thiên thở dài. Nếu Vương Lệ Trân vẫn đòi đuổi anh đi như ban đầu thì có lẽ tối nay anh sẽ lại đạp cửa, nhưng cô bình tĩnh như vậy, anh quả thực không có hứng. Cô gái này thật đáng gờm, biết rõ mọi chuyện không đơn giản nên mới nói thẳng.  

             Nhàm chán ở nhà cả một buổi tối, hôm sau, sau khi Vương Lệ Trân ra ngoài, Long Thiên mới lái chiếc xe Maybach đi làm. Còn Vương Manh Manh vẫn đang ngủ nướng, cô ta vốn ở ký túc xá nhưng thứ 7 không cần đi học nên hai hôm này sẽ ở nhà.  

             Sau khi đỗ xe xong, vừa vào cửa Long Thiên đã gặp tên đội trưởng đội bảo vệ có xích mích với anh ngày hôm qua – Thiết Trụ. Hắn ta chủ động đưa cho anh điếu thuốc. Trương Lượng đã bị đuổi việc rồi. Mặc dù hắn ta không biết tên nhãi này có thân phận gì nhưng cũng biết được một số tin tức. Long Thiên cũng thực ghê gớm, nghe nói buổi phỏng vấn ngày hôm qua, khi đối mặt với anh, đến ông Liêu cũng phải chịu thiệt, đã thế anh còn trở thành giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn. Thiết Trụ nếu dám báo thù cho Trương Lượng thì đúng là ngu ngốc.  

             Long Thiên đương nhiên không chấp nhặt với hắn ta. Hai người nói chuyện vài câu coi như khiến Thiết Trụ an tâm hơn, hắn ta không muốn trở thành Trương Lượng thứ 2. Long Thiên vào thang máy, nhớ lại ngày hôm qua phỏng vấn ở tầng 12, nơi này là phòng làm việc của phòng nhân sự. Nói là phòng nhân sự nhưng thật ra còn làm cả công tác quan hệ xã hội, có lúc phòng kinh doanh quá bận cũng sẽ sai đám người nhàn rỗi ở đây đi tham gia tiệc tùng để đỡ rượu hộ.  

             Em gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Long Thiên thì cười tươi như hoa chào anh, hơn nữa còn liếc mắt quyến rũ nhìn anh một cái, làm gì còn vẻ coi thường ngày hôm qua. Cô ta gọi Long Thiên lại, sau đó nói: “Giám đốc Long, trưởng phòng Liêu đợi anh ở phòng làm việc, ông ấy bảo tôi đưa anh qua”.  

             Trưởng phòng Liêu? Lão già làm khó anh hôm qua?  

             Long Thiên thầm nghĩ, lão già đầu trọc lốc tên Liêu Hồng rõ ràng là cố ý làm khó anh, Long Thiên đương nhiên biết, không những thế khả năng cao là do vợ anh giật dây ông ta làm vậy. Chẳng lẽ ngay ngày đầu tiên anh đi làm đã muốn giở trò?  

             Nhưng dù sao cũng là cấp trên, ông ta đã mời thì Long Thiên cũng cùng em gái lễ tân đến phòng làm việc. Lúc mở cửa, sát thủ Hồng ra vẻ ngầu lòi mà đứng trước cửa sổ sát đất, cứ như thể đang suy ngẫm chuyện gì vĩ đại lắm. Long Thiên tiến vào ông ta cũng không quay đầu lại mà chỉ nói với em gái lễ tân: “Tiểu Hoa, pha cho tôi và giám đốc Long hai tách cà phê”.

Advertisement
';
Advertisement