Tiểu Hoa đáp lại một tiếng rồi lui ra ngoài. Long Thiên lập tức giẫm điếu thuốc rồi đi đến bên cạnh Liêu Hồng, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu 1906 đưa lại, nói: “Lãnh đạo hút điếu thuốc! Chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi ông, tôi cũng không cố ý”.   

             Mặt Liêu Hồng co quắp lại, sao ông ta thấy Long Thiên hiện giờ như những tên thái giám nịnh hót trong các phim cổ trang vậy, đâu còn dáng vẻ mắng mỏ ông ta ngày hôm qua nữa. Nhưng ông ta vẫn nhận lấy điếu thuốc, lúc này Long Thiên tiện tay châm lửa. Liêu Hồng hít một hơi, nói: “Cậu chủ”.   

             “What! Ông biết thân phận của tôi à? Vậy thì tôi cũng không giả bộ nữa”, Long Thiên trở mặt trong chốc lát, duỗi thẳng eo rồi lại rút ra điếu thuốc, nói: “Tiểu Liêu! Tìm cậu chủ có việc gì không?”  

             Liêu Hồng dở khóc dở cười, thằng nhóc này tiểu nhân quá đi, trước sau thay đổi quá nhanh khiến ông ta phản ứng không kịp. Ông ta giận dỗi vỗ vai Long Thiên, nói: “Nhóc con! Tôi cũng được coi là một trong những người có tầm ảnh hưởng đó nha, tôn trọng tôi một chút. Tôi chăm sóc Lệ Trân từ nhỏ, cậu có tin là kể cả cậu tán được con bé thì tôi vẫn bỏ phiếu phủ quyết không?”  

             “Lãnh đạo! Có gì thì từ từ nói, làm người ai làm thế, phá vỡ hạnh phúc của người khác là không nên đâu”, mắt Long Thiên đảo một vòng nhưng vẫn quyết định không tỏ rõ thái độ để tránh lão già này giở trò nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hai người đều như đã ‘thành tinh’ nên thoắt cái đều biết cách biến bầu không khí trở nên dễ chịu hơn. Còn về những chuyện không vui tối qua thì hai người sớm đã cho qua rồi.   

             Tiểu Hoa bưng hai cốc café đến. Hai người kia ngồi trên ghế sofa, trên mặt đều nở nụ cười, thoạt nhìn đúng là đang rất vui vẻ. Nhưng Tiểu Hoa là người thông minh nên vẫn nhận ra có gì đó không ổn. Cô ta biết nơi này không thể ở lâu nên định rời đi để tránh bị vạ lây.   

             Lúc cô ta định lui ra thì Liêu Hồng bưng cốc café trên bàn lên và nói: “Cậu chủ! Chúng ta là người đàng hoàng nên không nói ý làm gì nữa. Cậu ở chỗ tôi là vô cùng nguy hiểm, tôi bị kẹt ở giữa cũng vô cùng khó chịu. Cả cậu và Lệ Trân tôi đều không đắc tội được”.   

             “Tôi chỉ là người vô công rỗi việc, lãnh đạo không cần phải sợ tôi đâu”, Long Thiên hút điếu thuốc rồi chậm rãi nói.   

             “Tôi chỉ sợ cậu lại đánh vào khuôn mặt già này”, nghĩ lại chuyện hôm qua mà Liêu Hồng với vẻ mặt bất lực. Thằng nhóc này ác độc quá đi, không hề nể mặt lãnh đạo gì cả.   

             Long Thiên cười nói: “Vợ tôi nói gì với ông rồi?”  

             “Cô ấy bảo tôi phải làm khó cậu, tốt nhất là đuổi cậu ra khỏi tập đoàn Vương Thị. Nếu tôi thành công thì cô ấy sẽ cho thằng con trai bất tài của tôi đến phòng sản xuất và thay thế vị trí của Lâm Bằng”, Liêu Hồng nói thành thật.   

             Long Thiên thầm nghĩ Vương Lệ Trân quả nhiên cao tay, bề ngoài thì giả bộ không liên quan gì đến mình nhưng trên thực tế lại thầm sắp xếp người làm khó mình. Hơn nữa, cô ấy còn không phải tự ra tay mà vẫn có người xếp hàng đến để xử lý mình.   

             Long Thiên hít một hơi thuốc, nói: “Vậy ý của lãnh đạo thì thế nào?”  

             “Chẳng phải là tôi đến tìm cậu để nói rõ ràng với cậu sao? Long Thiên! Tôi đã thành thật với cậu thế rồi mà cậu vẫn vòng vo với tôi, hơi vô liêm sỉ rồi đấy nhé?”, Liêu Hồng tức giận nói.   

             “Nói như vậy thì lãnh đạo đứng về phía tôi rồi?”  

             “Cũng không hoàn toàn như vậy”.   

             Long Thiên mắng một tiếng, nói: “Bây giờ thì đến lượt ai vòng vo đây?”  

             Liêu Hồng vui mừng nói: “Tôi không đứng về phía ai cả. Hai vợ chồng cậu đấu nhau, tôi đứng về bên nào cũng không có lợi. Không nói những cái khác, chỉ riêng việc thắng thua nhất định sẽ lôi tôi ra, vì vậy tôi nghĩ rồi, không thể đắc tội với bên nào được. Tôi cũng đã làm theo những gì Lệ Trân căn dặn, giao cho cậu mấy đơn khó xử lý, thế là ổn rồi chứ?”  

             “Lão hồ ly”, Long Thiên lẩm bẩm nói.   

             Liêu Hồng thầm nói, có ai lăn lộn trong thương trường hơn nửa đời người mà không phải là lão hồ ly đâu? Liêu Hồng uống xong cốc café thì từ lấy một bản tài liệu ở trên bàn đưa cho Long Thiên: “Đây là đơn thứ nhất, bên trên có biên lai nợ tiền. Nhân vật chính là thương gia trung tuổi tên là Điền Hải. Năm ngoái công ty ông ta phá sản nhưng vẫn nợ công ty ta năm triệu tiền thuốc. Tôi muốn cậu đòi số tiền này về”.   

             “Đòi nợ thì tìm xã hội đen là được, họ chuyên nghiệp hơn”, Long Thiên gợi ý. Cái chính là việc này quá tầm thường mà bắt anh phải ra tay.   

             Liêu Hồng cười nói: “Đã tìm hai nhóm rồi nhưng đều bị đánh, sau chuyện này không kẻ nào dám làm nữa”.   

             “Bọn đó là xã hội đen à?”, Long Thiên hỏi.   

             Liêu Hồng đáp: “Có lẽ là vậy. Tôi đã điều tra rồi, tên đó có mối quan hệ gần gũi với Lữ mập của KTV Huy Hoàng. Hai chuyện trước đó đều là Lữ mập ra tay xử lý giúp. Trong tài liệu này có tài liệu về Lữ mập, cậu có thể xem qua. Đây cũng được coi là đại ca hàng đầu của Bắc Hải đấy”.   

             Long Thiên có chút hứng thú rồi mở tài liệu ra xem. Sau khi xem xong, anh đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm: “Được! Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý. Tên họ Điền kia rõ ràng là quỵt tiền của các ông rồi. Sau khi bán hết lô thuốc kia mới tuyên bố phá sản. Thế mà bây giờ mở mấy xưởng gia công, cuộc sống còn tốt hơn trước, tài sản trên chục triệu tệ rồi. Cứ có tiền là được, chỉ sợ hắn không có tiền để đòi thôi”.   

             “Cậu đồng ý luôn rồi sao?”, Liêu Hồng có chút kinh ngạc. Đơn này đã khiến Liêu Hồng phiền não hơn năm nay rồi. Bởi vì sai sót của ông ta, vì Điền Hải và Liêu Hồng năm đó cũng coi là anh em nên mới cho hắn nợ lại lắm tiền thế. Ai biết được anh em trở mặt không nhận người quen, để lại ‘đống rác’ này cho ông ta. Liêu Hồng vốn định từ chức nhưng Vương Lệ Trân lại giữ lại. Mặc dù chuyện này Vương Lệ Trân không truy cứu nhưng số tiền này ngày nào còn chưa đòi được thì trong lòng Liêu Hồng vẫn thấy khó chịu.   

             Long Thiên vui mừng nói: “Lãnh đạo cứ yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.   

             “Tôi cho cậu thời gian một tháng nhé”.   

             “Không cần đâu”.   

             “Một tuần?”  

             “Cũng không cần, nếu hiệu suất nhanh thì tối nay có thể nhìn thấy số tiền này, nếu chậm chút thì hai ngày. Nếu quá hai ngày mà số tiền này chưa chuyển đến thì tôi sẽ tự động rời đi nhường đường cho con trai ông luôn”.   

             “Quân tử nhất ngôn”.   

             “Tứ mã nan truy”.   

             Đợi Long Thiên cầm tập tài liệu đi ra khỏi văn phòng, Liêu Hồng mới nheo mắt lại lẩm bẩm: “Là phượng hoàng Kinh Châu, Rồng Phục Nam Dương hay Gấu Bay Vị Thủy? Hay là gà năm mắt, rắn hai đầu, mèo ba chân? Là rồng hay là sâu, cứ chờ mà xem”.

Advertisement
';
Advertisement