Long Thiên đến để thay thế vị trí của Trương Lượng, tầng 12 này có tất cả ba giám đốc, một bộ trưởng. Liêu Hồng là người đứng đầu phòng nhân sự, Long Thiên và ba giám đốc khác cũng không được coi là người nắm quyền hạn thứ hai, bởi vì phần lớn quyền đuổi người hay nhận người vẫn nằm trong tay Liêu Hồng. Nhưng vẫn có hơn mười nhân viên dưới quyền quản lý trực tiếp của Long Thiên.
Long Thiên ra khỏi văn phòng của Liêu Hồng, sau khi được một giám đốc họ Lương chỉ dẫn thì Long Thiên đã đi đến vị trí làm việc của mình. Hơn mười nhân viên vừa nhìn thấy giám đốc Lương đến đã lần lượt đứng lên, sau đó nhao nhao nhìn về phía Long Thiên đứng sau giám đốc Lương. Ai nấy đều thầm nghĩ đây chính là nhân vật dám đối đầu với Hồng sát thủ ở trong vòng phỏng vấn, không ngờ dáng vẻ cũng người này cũng thường thường thôi, trông không có vẻ ngang ngược gì cả, chẳng khớp với tin đồn.
Giám đốc họ Lương tên thật là Lương Trấn, mặc dù đã ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ rất đẹp trai, trông không khác gì mấy chàng trai trẻ cả, quan hệ của anh ta trong phòng nhân sự rất tốt. Trước khi Long Thiên tới thì Lương Trấn là giám đốc được hoan nghênh nhất, bởi vì anh ta đối xử với ai cũng rất ôn hòa, khí chất nho nhã, không dùng quy tắc ngầm. Có không ít cô nàng muốn dùng quy tắc ngầm với ông chú đẹp trai này, nhưng lại bị anh ta uyển chuyển từ chối. Lúc bình thường cũng không hề kiêu ngạo, danh tiếng vô cùng tốt. Cách sống khác hoàn toàn với tên Trương Lượng kia.
Trên đường đi Lương Trấn trò chuyện khá nhiều với Long Thiên, hầu như đều nói về mấy đề tài giao tiếp bình thường, nhưng anh ta ăn nói rất khéo, ngay cả Long Thiên cũng không cảm thấy được ý xấu gì. Tất nhiên Lương Trấn cũng biết mấy chuyện xấu Long Thiên đã làm, bao gồm cả việc đuổi Trương Lượng đi rồi thế vào vị trí của ông ta, lại còn huênh hoang lúc phỏng vấn. Nếu như không có chỗ dựa thì ai dám làm như vậy chứ? Trong tiềm thức anh ta đã xếp Long Thiên vào dạng có thể kết giao bạn bè, chỉ cần không giống loại rác rưởi thấp kém như Trương Lượng kia là được.
Lương Trấn cười nói: “Chắc không cần tôi giới thiệu thì mọi người cũng đã biết rồi. Đây là người quản lý tổ 2 mới đến của phòng nhân sự, Long Thiên. Giám đốc Long, nói vài lời với mọi người đi".
Long Thiên gật đầu nói: “Chào mọi người, tôi là Long Thiên. Sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, xin mọi người chỉ dạy nhiều hơn".
Lời chào bình thường không có gì đặc biệt, khiến cho một đám nhân viên có suy nghĩ rằng anh là người rất hung hăng cảm thấy có hơi thất vọng. Một người trong nhóm bỗng nhiên lên tiếng: “Giám đốc Long, nghe nói hôm qua anh là người đã làm bẽ mặt ông Liêu, việc này có thật không?”
“Không tính là làm bẽ mặt. Chỉ là tôi thảo luận với lãnh đạo thôi. Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu như để lãnh đạo nghe thấy thì sau này tôi biết sống sao đây?”, Long Thiên đùa giỡn.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười.
Một người đẹp công sở có dáng vẻ ngọt ngào giơ tay lên hỏi: “Giám đốc Long, nghe nói hôm trước anh đánh Trương Lượng, hơn nữa còn là vì Mộc Tiểu Nhã. Cô ấy là bạn gái anh sao?”
Long Thiên cười nói: “Sao vậy? Cô là người yêu Trương Lượng hả, muốn giúp ông ta báo thù à?”
“Đáng ghét hà, tôi không có ý đó đâu!”, người đẹp đỏ mặt trả lời.
“Vậy nên Mộc Tiểu Nhã cũng không phải là bạn gái tôi”, Long Thiên vui vẻ nói.
Lần này tiếng cười vang lên nhiều hơn một chút.
Sau đó toàn là mấy câu hỏi kỳ quái, Long Thiên trả lời từng câu một, câu trả lời hài hước mà không mất đi vẻ thú vị. Mười người nhân viên kia có ấn tượng rất tốt với vị giám đốc mới nhận chức này.
Ngay lúc nhân viên đặt mấy câu hỏi này thì Lương Trấn đã chạy mất. Anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiếp sau đây để mặc Long Thiên ở lại ứng phó.
Tỉ lệ nam nữ ở tổ 2 không khác nhau lắm, tổng cộng có mười hai người, trong đó có bảy đàn ông và năm cô gái, khuôn mặt ai nấy đều rất non nớt. Long Thiên còn nhìn thấy cả người quen trong đám người này nữa, tên là Phạm Thái Nhàn. Không ngờ tên này lại được phân đến tổ của anh, không biết là do anh ta tự mình yêu cầu hay là do Hồng sát thủ muốn dùng chiêu mượn dao giết người nữa. Cuối cùng Phạm Thái Nhàn dẫn Long Thiên đi đến văn phòng của anh.
Phạm Thái Nhàn bước đến trêu chọc: “Không ngờ hai chúng ta phỏng vấn ở cùng một chỗ, nhưng cuối cùng anh lại thành cấp trên của tôi. Thật sự anh giỏi hơn những người khác rất nhiều. Mà tôi thì cũng không may lại làm việc dưới trướng của tình địch”.
“Lẽ nào anh đã biết khó mà lui hả? Anh thể hiện ra chút phong độ của cậu ấm nhà giàu xem nào, đừng để đám cậu ấm cô chiêu của Bắc Hải phải mất mặt”, Long Thiên cười nói.
“Ui chao, sao đã tra ra thân phận của tôi nhanh thế?”, Phạm Thái Nhàn bước vào văn phòng, anh ta ngồi xuống đối diện Long Thiên, rồi đưa cho anh một điếu thuốc.
Long Thiên nhận lấy điếu thuốc, anh châm lên rồi nói: “Sao mà tôi rảnh rỗi vậy được. Chẳng qua là anh rất giống với một người bạn trước kia của tôi thôi. Đại khái là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên chẳng cần đi nghe ngóng thông tin cũng biết trong nhà hẳn là có chức có quyền rồi. Chúng ta nói thẳng nhé, về phương diện công việc, anh cứ làm đúng chức trách của mình thì chuyện thăng chức tăng lương không thành vấn đề. Còn nếu như làm sai, cho dù bố anh là chủ tịch thành phố thì cũng phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo đi cho tôi. Còn xét về việc tư, liên quan đến chuyện cùng nhau theo đuổi một cô gái thì điều kiện hàng đầu chính là anh phải thắng được tôi. Nếu không có năng lực thì trước tiên phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi".
“Có muốn thử luôn bây giờ không?”
“Lúc nào cũng được".
“Chậc chậc, rất có chí khí, tiếc là hơi xấu tý thôi. Lúc trước có một đám người đưa ảnh chụp của anh cho tôi xem, tôi còn tưởng anh không ăn ảnh. Nhưng bây giờ xem ra anh thật sự không đẹp trai, không lý nào một mỹ nhân lạnh lùng như Vương Lệ Trân lại để ý anh chứ”, Phạm Thái Nhàn khoát tay, giọng điệu khách sao như mấy người bạn đang ôn lại chuyện cũ, chỉ là từ ngữ sử dụng không toát lên được vẻ hiền lành như vậy.
“Đẹp trai cũng chẳng thể mài ra ăn được", Long Thiên rít một hơi thuốc, tiện thể ném tập tài liệu trên tay cho Phạm Thái Nhàn rồi nói: “Anh đi chuẩn bị sẵn hai người, sau khi tan làm thì đi cùng đến một nơi đòi nợ. Anh phải biết chọn người vào, loại người kiêu ngạo như anh, lại chướng mắt tôi nữa là tốt nhất”.
Phạm Thái Nhàn nhận lấy tài liệu, anh ta trực tiếp xem nội dung trước mặt Long Thiên, sau đó giả vờ kinh ngạc nói: “Việc này rất khó nhằn, còn liên quan đến cả Lữ béo nữa. Chúng ta đang đi đòi nợ hay là đi đánh nhau vậy hả?”
“Anh sợ à?”, Long Thiên cười lạnh nói.
Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Chuyện này rất kích thích. Dù sao thì tôi cũng chả phải người cầm đầu. Đến lúc đó mục tiêu công kích của bọn họ là anh, còn tôi chỉ đứng xem kịch vui thôi".
“Không còn việc gì nữa thì mau ra ngoài đi", Long Thiên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Phạm Thái Nhàn dập tắt khói rồi nói: “Vâng ạ, thưa sếp".
Phạm Thái Nhàn thật sự nghe lời đi ra khỏi văn phòng, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu quái đản. Anh ta cầm tập tài liệu trong tay rồi đi về vị trí của mình. Rất nhanh đã có không ít người vây đến. Hôm qua Phạm Thái Nhàn đến đây báo danh, mới đầu mấy tay già đời ở đây còn không thèm để ý đến anh chàng công tử bột này, ai mà ngờ ngay đêm đó người này đã tự động lôi kéo mấy người ở tổ 2 đi mở tiệc mừng. Địa điểm tổ chức là quán KTV Huy Hoàng, của ngon đến miệng mà không đớp thì là đồ ngu, vậy nên tất cả mọi người đều tham dự.