Uống được một lúc thì có một tên béo đi đến mời rượu, mọi người đều không để ý cứ tưởng là gặp lại bạn cũ nên đến, trong đó có người anh em tinh mắt nhận ra tên này là Lữ mập nổi tiếng. Lúc đó mọi người đều im lặng không ai lên tiếng, Lữ mập là ai, đó là một người tàn nhẫn giết người không chớp mắt, ngay cả ông ta cũng phải kính rượu Phạm Thái Nhàn hơn nữa còn tỏ vẻ vui mừng. Điều này chứng minh cái gì dĩ nhiên mọi người đều biết, đàn ông thấy Phạm Thái Nhàn cũng phải sợ hãi, phụ nữ lại tràn đầy hào hứng. Vị này chỉ dùng một bữa rượu và một người đã trở thành người chói mắt nhất trong cái vòng nhỏ này, giết người vô tình như các kiếm khách thời xưa.  

             “Anh Phạm, thằng nhóc này có nói gì không?”, một người đàn ông lớn tuổi hỏi, anh ta là Chu Hòa Phong, là người ở bộ phận cũ của Trương Lượng, cũng là người cũ lớn tuổi nhất trong tổ này. Vốn dĩ Trương Lượng đi rồi, anh ta là người có cơ hội để trở thành Giám đốc mới của tổ hai, nhưng không ngờ tự dưng xuất hiện một Long Thiên giành mất vị trí của anh ta, có thể nói anh ta cực kỳ bất mãn với Long Thiên.  

             Phạm Thái Nhàn chỉ vào tài liệu trên bàn nói: “Anh ta bảo tôi cử ba người đi đòi nợ, Chu Hòa Phong đi với tôi. Còn một người nữa, Tào Nghệ, cô có hứng thú tham gia không?”  

             Tào Nghệ là cô gái ngọt ngào vừa mới đặt câu hỏi kia, lúc này vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh nhạt: “Đòi nợ? Có lẽ là vụ của Điền Hải, tôi không đi đâu”.  

             Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: “Chẳng phải cô vẫn luôn muốn biết Giám đốc mới đến của chúng ta có bản lĩnh gì sao? Cơ hội này chỉ có một lần thôi đấy”.  

             “Đúng vậy, tôi cũng muốn xem anh ta mất mặt thế nào, Tào Nghệ cũng đi xem trò cười đi”, Chu Hòa Phong nói theo.  

             Bị hai người cứ xúi giục, Tào Nghệ vốn không có hứng thú gì suy nghĩ một hồi, cô ta vẫn đáp: “Được, nhưng nói trước tôi sẽ không xuống xe, tôi ngồi trên xe quan sát. Các người có đánh nhau tôi cũng không ra ngoài, cùng lắm là báo cảnh sát thôi”.  

             “Được!”, Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói.  

             Các nhân viên khác cũng vui vẻ hóng kịch. Bây giờ Long Thiên mới nhậm chức, Liêu Hồng đã “ra đề” khó như vậy, hiển nhiên là làm khó đối phương để báo thù vụ tự vả. Họ rất vui khi thấy vị cấp trên mới này bị chỉnh một trận, nhất là Chu Hòa Phong. Vừa đến anh ta đã phải chịu thiệt thòi thế nào, sau này Long Thiên muốn thể hiện cũng không ai tin tưởng, anh ta lại giở chút thủ đoạn nhỏ thầm chơi xấu với anh, như vậy không sợ không ép tên ngốc đó rời đi. Đến đây điều này, sắc mặt Chu Hòa Phong trở nên nham hiểm.  

             Đương nhiên Phạm Thái Nhàn biết rõ tính toán của mấy người này, anh ta không vạch trần cũng là vì không có gì vui hơn khi ngồi xem hổ đánh nhau.  

             Cả một buổi sáng, Long Thiên đều ở trong văn phòng của mình, trên tay anh là tư liệu của tất cả thành viên trong tổ hai. Anh cẩn thận đọc hết từng phần tư liệu, Long Thiên Tượng từng nói một câu rất kinh điển, nếu con muốn cấp dưới bán mạng cho mình thì phải tìm hiểu về họ, dù không làm được, ít nhất cũng phải làm họ hiểu về con, con hy vọng một người ngay cả con cũng không biết là ai có thể bán mạng cho con sao?  

             Có lẽ Long Thiên không giỏi bằng Vương Lệ Trân và cô vợ được nuôi từ nhỏ của mình - Cửu Đông Thanh trong việc hoạch định chiến lược thương mại, nhưng Long Thiên cũng được xem là một người rành rẽ về mặt quản lý cấp dưới. Nếu không tại sao người có so đo tính toán như Tiêu Ngọc Phong lại giúp anh xử lý chuyện của Hoàng Trung Nghĩa. Long Thiên tự biết rõ trong đó có rất nhiều cách.  

             Muốn để người khác tin phục mình trừ phi đánh một gậy sau đó cho một cây kẹo mà thôi. Chuyện này của Liêu Hồng cũng xem như là một thời cơ, nếu không Long Thiên vẫn còn đau đầu về chuyện làm sao để đám cấp dưới yêu ma quỷ quái này tin tưởng mình trong một thời gian ngắn. Không nói đến những người khác, chỉ một Phạm Thái Nhàn có ý đồ xấu thôi đã đủ để Long Thiên thấy đau đầu rồi.  

             Long Thiên ăn trưa một mình ở căn tin của công ty, mấy người vừa trở thành cấp dưới của anh đều không có hứng thú mời anh ăn cơm. Long Thiên thấy chẳng sao cả, anh làm như không thấy loại mánh khóe này. Lúc ăn cơm, anh còn gặp phải Mộc Tiểu Nhã, vừa thấy Long Thiên, cô bưng đĩa cơm chạy đến. Lồng ngực khẽ run làm người ta hoa cả mắt, cô vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Long Thiên, hành động này thu hút rất nhiều ánh mắt đố kị của cánh đàn ông.  

             Mộc Tiểu Nhã được xem như là người xinh đẹp nhất trong tập đoàn Vương Thị, cũng là người tình trong mộng của không ít đàn ông, khổ nỗi là cô là trợ lý của Chủ tịch. Mặc dù bình thường Mộc Tiểu Nhã rất dễ nói chuyện nhưng vài nhân viên làm ở các bộ phận dưới chỉ có thể ngước lên cô, mơ có ngày được làm đũa mốc chòi mâm son.  

             “Nhóc này, vốn dĩ cấp dưới đã có không ít người không phục tôi, cô làm vậy chẳng khác nào tôi trở thành kẻ địch của toàn bộ nhân viên”, Long Thiên hơi buồn bực.  

             Mộc Tiểu Nhã hồn nhiên mặc kệ mấy thứ này, chỉ gắp thịt trong đĩa sang cho Long Thiên rồi nói: “Dạo này tôi đang giảm cân, anh ăn thịt này đi, tôi chưa cắn đâu nên không cho phép anh chê”.  

             Long Thiên gắp thịt cho vào miệng nói: “Nếu cắn rồi mới tốt, hai ta xem như là hôn gián tiếp”.  

             Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt, lập tức đe dọa: “Anh mà cứ không đứng đắn như vậy, tôi sẽ mách Chủ tịch nói anh trêu chọc tôi để về nhà cô ấy phạt anh quỳ bàn phím”.  

             “Được, có bản lĩnh đấy, còn dám uy hiếp tôi nữa”, Long Thiên hết cách nói. Con nhóc này ngày càng không xem mình ra gì, dám ức hiếp người tốt như mình.  

             Mộc Tiểu Nhã đắc ý hừ một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Anh thật sự đã kết hôn với Chủ tịch rồi hay chỉ là hôn phu thôi?”  

             Long Thiên không hề che giấu chuyện này, anh thành thật nói: “Đã có giấy kết hôn rồi”.  

             Mộc Tiểu Nhã không nói gì cúi đầu ăn cơm, Long Thiên nói chuyện với cô, cô cũng chỉ đáp lại vài ba tiếng, tâm trạng dường như hơi chán nản.  

             Đợi sau khi Long Thiên rời đi, Mộc Tiểu Nhã mới xoa mặt mình, tự cổ vũ: “Mặc dù hoa đã có chậu nhưng mình sẽ đến đập chậu cướp hoa, kẻ thứ ba quang vinh!”

Advertisement
';
Advertisement