Sáu giờ tối, Long Thiên thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi rời khỏi phòng làm việc, người bên ngoài đã đi gần hết rồi, chỉ còn Phạm Thái Nhàn, Chu Hòa Phong và Tào Nghệ. Long Thiên thầm nghĩ, đúng là nhân viên mà Phạm Thái Nhàn sắp xếp, quả thực rất đúng với yêu cầu của mình. Nhìn biểu cảm của họ là biết, rõ ràng họ không hề phục tùng một người mới nhậm chức như mình. Được thôi, đã vậy thì thu dọn luôn thể, đỡ phải hục hặc với nhau, phiền phức.
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ? Xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi”, Long Thiên nói rồi bèn đi thẳng về phía trước.
Phạm Thái Nhàn là người đầu tiên đi theo, Chu Hòa Phong thì cất tiếng hỏi: “Giám đốc, chúng ta không đi ăn chút gì đó trước ạ?”
“Không cần đâu, tôi tra trước về nơi đó rồi, không xa, cứ xong việc rồi đi ăn cơm”, Long Thiên trả lời mà chẳng buồn quay đầu lại.
Chu Hòa Phong lẩm bẩm rằng, đợi xong việc chắc chúng tôi phải vào viện trông chừng anh rồi, còn ăn uống gì nữa, nhưng bề ngoài vẫn cứ phụ họa theo. Sau khi trao đổi một ánh mắt với Tào Nghệ, anh ta bèn đi theo sau Phạm Thái Nhàn. Mục tiêu của họ vào tối nay rất rõ ràng, tuyệt đối không làm cánh chim đầu đàn, chỉ im lặng nhìn xem Long Thiên tự tìm đường chết thế nào.
Bốn người xuống dưới tầng, Liêu Hồng đã sắp xếp xong tài xế, là Liêu Đồ - con trai của Liêu Hồng, chắc vì sợ nếu Long Thiên không trấn giữ được, Liêu Đồ có thể đưa anh về, dù sao nói thế nào cũng là con rể trong nhà, nếu anh thực sự gặp chuyện gì, Liêu Hồng cũng không tiện ăn nói với Vương Chấn Đào.
Liêu Đồ lái một chiếc Highlander, hút một điếu thuốc trên xe, thấy bốn người nhóm Long Thiên xuất hiện bèn vẫy vẫy tay. Long Thiên dẫn người qua đó, anh ngồi vào ghế phụ lái, Phạm Thái Hiền và hai người kia ngồi ở hàng ghế sau. Liêu Đồ không trò chuyện cùng Long Thiên, chỉ nói năng gọn lỏn: “Mang theo có chừng này người thôi à?”
Long Thiên tỏ ra lơ đễnh nhưng trả lời đúng trọng tâm: “Một mình tôi là đủ rồi, ba người kia chỉ đi theo để hóng chuyện thôi”.
Chu Hòa Phong và Tào Nghệ ở hàng ghế sau khá lúng túng, mà Phạm Thái Hiền thì bật cười, Liêu Đồ cũng không phí lời, chỉ ngẫm nghĩ rằng người anh em này cũng khá hung hãn đó.
Chiếc xe khởi động, một đoàn người lao thẳng tới xưởng gang thép của Điền Hải, khu đất đó ở nông thôn, nhưng cũng chỉ cách khu thành thị hơn hai mươi ki-lô-mét, tốn hai mươi phút, Liêu Đồ nhanh chóng đỗ xe trước cửa công xưởng.
“Người anh em, anh định thế nào?”, Liêu Đồ đạp phanh, hỏi Long Thiên.
“Anh cứ đợi ở đây, mấy người chúng tôi xuống xem tình hình”. Long Thiên mở cửa xe, bước xuống.
Vốn dĩ Tào Nghệ định ở lại trên xe, nhưng đối phương quả quyết không cho cô ta cơ hội, Tào Nghệ chỉ có thể bất chấp xuống xe, đi theo Phạm Thái Nhàn đang nhàn nhã và Chu Hòa Phong đang căng thẳng.
Sau khi xuống xe, Long Thiên châm một điếu thuốc, quan sát tình hình của nhà xưởng, phát hiện nhà xưởng này được vận hành cũng khá ổn, công nhân đi đi lại lại trong sân cũng rất nhiều. Hai con sư tử đá trước cửa cũng khá khí phách, chắc hẳn là dạng không thiếu tiền.
“Thằng cha Điền Hải này xấu tính quá nhỉ, làm ăn lớn thế này mà thiếu có vài triệu cũng sống chết không chịu trả”.
“Càng có tiền càng keo kiệt”, Tào Nghệ phun ra một câu hận đời.
“Đi thôi!”
Long Thiên vẫn không nói câu nào thừa thãi, chỉ lặng lẽ đi phía trước, nhưng vừa vào xưởng chưa kịp gặp Điền Hải đã bị bảo vệ ở bên cạnh chặn lại. Bảo vệ này là một thanh niên, dùi cui giắt ngang hông, tư thế đi đường, tư thế cầm điếu thuốc và giọng điệu nói chuyện, chỉ cần liếc một cái đã biết gã không phải người tốt.
“Mấy đứa chúng mày làm gì đấy, đây là nơi riêng tư, cấm ra vào!”, bảo vệ huênh hoang nói.
Long Thiên mỉm cười: “Chúng tôi tới tìm Điền Hải bàn chút chuyện”.
“Chúng mày là người trong thành phố tới đòi nợ phải không?”, bảo vệ nghe vậy lập tức liếc xéo Long Thiên.
Rõ ràng tên khốn nạn Điền Hải này nợ tiền quen thói rồi, nếu không bảo vệ chẳng thể hỏi ngay câu này được, thấy Long Thiên gật đầu, bảo vệ lập tức đuổi họ: “Tổng giám đốc Điền không có ở đây, đến từ đâu thì cút về chỗ đó!”
Tào Nghệ và Chu Hòa Phong không nói gì, chỉ nhìn Long Thiên với vẻ bỡn cợt, họ muốn nhìn xem anh sẽ giải quyết thế nào, chẳng ngờ con nghé này chẳng hề nổi nóng mà vẫn giữ nguyên nụ cười: “Đại ca, chúng tôi đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, làm phiền anh thông báo một tiếng, không gặp được người thì chúng tôi không đi đâu”.
Phạm Thái Nhàn cảm thấy thất vọng, tác phong này đúng là làm mất mặt con ông cháu cha.
Bảo vệ thấy Long Thiên thật thà nên càng vênh váo hơn: “Cứ phải nói chuyện mới được đúng không? Được, chúng mày chờ đấy!”
Long Thiên nhún vai ý bảo mình không dị nghị, bảo vệ mỉm cười khinh thường, cầm điện thoại sang một góc gọi điện, còn cố tình nói rất to, không sợ Long Thiên nghe thấy, rõ ràng đang gọi người tới xử lý họ.
Đợi khi gọi điện xong, bảo vệ cất điện thoại đi, chỉ vào cửa ra vào, hùng hùng hổ hổ nói: “Chúng mày đứng chờ ngoài cửa, có người tới nói chuyện với chúng mày!”
“Đệt!”, Phạm Thái Nhàn nhẫn nhịn một hồi lâu cuối cùng không chịu nổi nữa, anh ta trừng mắt, chỉ mặt gã bảo vệ: “Tôi nói chứ người anh em này, cậu thì đáng giá bao nhiêu tiền, một ngàn tệ là thừa đủ chứ gì, cậu đứng đây hô to gọi nhỏ đóng vai xã hội đen làm gì? Cái thời tôi lăn lộn bên ngoài, chắc vẫn đang uống nước tiểu ở hồ Tây!”
“Thằng nhãi ranh kia, mày chửi ai đấy?”, bảo vệ cũng nóng mắt, căn bản không coi người này ra gì, giơ tay định rút dùi cui.
Phạm Thái Nhàn cũng không hoảng sợ, xắn tay áo lên định sống mái một phen với gã bảo vệ. Tên công tử bột này đi đâu cũng vênh váo quen rồi, tuy rằng mấy năm nay đã tem tém lại, nhưng sự kiêu ngạo trong cốt tủy vẫn không phai nhạt. Quan trọng hơn cả là anh ta chưa từng thua thiệt lần nào đâu, cả đời oai hùng chẳng lẽ bị hủy hoại trong tay một gã bảo vệ?
Khi hai người đang định lao vào nhau thì Long Thiên cản lại, sau đó cười nói: “Được rồi, chúng tôi ra ngoài đợi!”
Phạm Thái Nhàn cảm thấy không phục, Long Thiên trực tiếp túm gáy anh ta lôi ra ngoài, Tào Nghệ và Chu Hòa Phong đâu dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi theo sau, thầm nghĩ chuyến đi hôm nay e là lành ít dữ nhiều rồi.
“Chỗ này là nông thôn, không phải thành phố đâu, đánh mày cũng phí công vô ích, một đám nhãi ranh đừng có mà lên mặt”, bảo vệ mắng một câu rồi quay người vào phòng bảo vệ.
Sau khi bị lôi ra khỏi cổng, Phạm Thái Nhàn bất mãn: “Tiên sư nhà mày, bữa khác tao mà không lái xe tăng ra khỏi quân khu cho chỗ này nổ tung thì ông mày lăn lộn bao năm ở Bắc Hải coi như lãng phí!”
“Im đi, so đo chấp nhặt với một thằng bảo vệ, có thấy mất mặt không? Với cả trong quân khu không có xe tăng đâu, đồ ngu ạ!”, Long Thiên tức giận mắng.
“Anh là đồ quái thai!”, Phạm Thái Nhàn phản pháo.