Long Thiên chẳng buồn đấu võ mồm với tên này, Chu Hòa Phong tỏ ra lo lắng: “Chắc chúng nó gọi thêm người đấy, lẽ nào chúng ta cứ đứng đây đợi người ta tới đánh mình? Tôi nghe nói mấy thằng côn đồ dân giang hồ liều lĩnh lắm, nếu chúng nó đánh chết mình rồi ném xác xuống biển thì sao, ấm ức chết đi được, hay là lần sau rồi chúng ta đến tiếp?”  

             Nghe thấy Chu Hòa Phong nói vậy, Tào Nghệ cũng thấy sợ hãi, dù sao thì hai người này cũng là nhân viên cấp dưới của công ty, chưa từng trải qua chuyện như thế này. Long Thiên bình tĩnh đáp: “Nếu sợ thì cứ đi trước đi”.  

             “Ai mà đi thì làm cháu chắt!”, Phạm Thái Nhàn đột nhiên hô lên.  

             Chu Hòa Phong đang định lên tiếng thì phải nuốt ngược trở về vì câu nói này, mẹ kiếp, Phạm Thái Nhàn, đừng có lôi tôi theo. Đệt, còn dùng một câu nói chặn đứng mọi thứ thế này nữa chứ. Tuy rằng anh ta cực kỳ muốn rời khỏi chốn thị phi này, nhưng dù sao bản thân anh ta cũng là thằng đàn ông, đâu thể bay sạch thể diện trước mặt phụ nữ được. Tào Nghệ còn chưa đòi đi, Chu Hòa Phong không tiện nhắc đến chuyện rời đi.  

             Lúc này, Tào Nghệ đã thấy hơi khủng hoảng và mất phương hướng, cô ta vốn định đến đây hóng trò hay, nào ngờ tự đào hố cho mình rơi xuống. Cô đang định kiếm cớ nào đó để mình quay lại xe với Liêu Đồ, thế nhưng mấy chiếc xe đa dụng đã lao tới trước mặt.  

             “Đùng” một tiếng, cửa xe mở ra, hơn hai mươi người đàn ông lực lưỡng xăm trổ vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành. Kẻ cầm đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, cơ thể vạm vỡ, cắt đầu đinh, ăn mặc như tên du côn, sau khi xuống xe, gã ta liếc mắt nhìn Long Thiên, kinh ngạc hỏi: “Chỉ có mấy đứa chúng mày tới đòi nợ thôi hả?”  

             Chu Hòa Phong vừa nhìn cảnh tượng này là biết e rằng chỉ cần một lời không hợp sẽ phải bỏ mạng ở nơi này chứ đừng hòng cầm được tiền nữa.  

             Long Thiên và Phạm Thái Nhàn không nói gì, Chu Hòa Phong vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ tè ra quần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đại ca, hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi”.  

             “Không, chúng tôi đến đây để đòi nợ”. Long Thiên nói.  

             “Không đòi được tiền chúng tôi sẽ không đi đâu!”, Phạm Thái Nhàn bổ sung thêm.  

             Vì hành động vô tình của gã bảo vệ mà khiến Phạm Thái Nhàn đứng chung chiến tuyến với Long Thiên một cách kỳ lạ.  

             “Đệt, chúng mày lăn lộn ở chỗ nào? Bên Hắc Long Đảng hay bên Đồng Lạc?”, người đàn ông đầu húi cua lạnh nhạt hỏi.  

             “Chúng tôi không phải xã hội đen, là công ty đàng hoàng, tập đoàn Vương thị”, Tào Nghệ ôm chút tâm lý may mắn cuối cùng, tự báo tên “nhà” mình.  

             Nhưng báo tên tập đoàn Vương thị với đám xã hội đen có tác dụng đếch gì, nghiệp vụ khác biệt, lại không cùng một lĩnh vực, người ta đâu thể biết được. Quả nhiên gã đàn ông đầu đinh toét miệng cười, buột miệng đáp: “Bây giờ dân xã hội có văn hóa thế nhỉ, còn bày đặt tập đoàn nữa. Hôm khác đảng phái của anh em mình cũng đổi tên đi, xem xem có kiếm được cơ hội niêm yết cổ phiếu không”.  

             Gã đầu đinh nói vậy làm đám người phía sau cười ồ lên, tiếng cười tràn ngập vẻ coi thường. Gã đầu đinh nhìn Tào Nghệ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét: “Mấy đứa đần độn đừng tham gia vào chuyện này nữa, về bảo với người sai chúng mày đến đây là tao tên Đông Tử, người của tập đoàn Đằng Long. Tiền của Điền Hải ở chỗ tao hết, nếu nó muốn đòi thì bảo nó tới tìm tao, bây giờ chúng mày cút hết đi!”  

             “Vâng vâng vâng, chúng tôi cút ngay!”, Chu Hòa Phong lập tức phụ họa theo, kéo Tào Nghệ định đi.  

             Nhưng gã đầu đinh cản lại, nói với Chu Hòa Phong: “Đàn ông thì đi được, còn con nhỏ này phải ở lại. Anh em bọn tao đi một chuyến, không thể quay về tay không được, đúng không nào? Yên tâm, bọn tao chỉ nói chuyện với con nhỏ này thôi, không làm gì đâu”.  

             Lúc nói câu này, gã ta còn giơ tay sờ mặt Tào Nghệ, làm cô gái này sợ đến mức sắp khóc. Chu Hòa Phong thoáng do dự, nhưng vẫn gom hết can đảm: “Đại ca, như thế hình như không phù hợp lắm...”  

             “Không phù hợp cái đầu mày, nể mặt mà còn không chịu à?”, gã đầu đinh đẩy một cái rất mạnh khiến Chu Hòa Phong trói gà không chặt ngã lăn ra đất, kiểm chứng câu “hết sức vô dụng” vẫn là châm ngôn mô tả đúng đắn nhất về đám thư sinh.  

             Sau khi đẩy xong, gã ta giơ tay về phía Tào Nghệ. Tào Nghệ sợ quá mà bật khóc, nhưng không trông mong gì được ở Chu Hòa Phong, bèn nhìn về phía Long Thiên. Anh vẫn đang bình tĩnh đứng hút thuốc, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới cô ta. Cấp trên kiểu này thiếu lương tâm quá, may mà Phạm Thái Nhàn ở bên cạnh cuống quýt hô lên với Long Thiên: “Mẹ kiếp anh không để tâm gì à?”  

             Long Thiên không trả lời, Phạm Thái Nhàn chửi thề một tiếng rồi lao tới đẩy gã đầu đinh ra, bảo vệ Tào Nghệ sau lưng mình: “Có chuyện gì thì nhắm vào tao đây này, bắt nạt đàn bà con gái thì bản lĩnh cái nỗi gì?”  

             “Ối chao tiên sư nó, nể nang mày quá rồi đúng không?”, Đông Tử nhíu mày chửi bậy.  

             Chỉ với một câu nói như thế, hơn hai mươi trợ thủ của gã ta quay lại xe, chẳng bao lâu sau, trên tay chúng có thêm đao kiếm tự chế, còn có cả một thằng kỳ quặc cầm cây thương nữa. Đám đông vây kín quanh Phạm Thái Nhàn, Đông Tử chửi ầm lên: “Thằng nhãi ranh, cho mày cơ hội cuối cùng để cút đi!”  

             “Tiên sư cha mày, vừa đao kiếm vừa thương, diễn “Người trong giang hồ” hả mày? Bố mày chỉ có hai bàn tay trắng thôi, có giỏi thì xông hết lên!”, Phạm Thái Nhàn hô hào ầm ĩ.  

             “Vừa lòng mày đây, đập chết mẹ nó đi!”  

             Đông Tử hô một câu, hơn hai mươi gã lực điền xăm trổ xông tới bao vây Phạm Thái Nhàn, Phạm Thái Nhàn lại chửi: “Tiên sư cha mày, đéo có tí quy tắc giang hồ nào, chí ít cũng phải cho nhau cơ hội một đấu một chứ, đánh hội đồng thật hả mày!”  

             Tiếng kêu của Phạm Thái Nhàn nhanh chóng bị nuốt chửng, ban đầu tên này còn nhờ vào vài ngón đòn như mèo cào để đáp trả, nhưng không cầm cự nổi hai phút đã bị ấn xuống đất mà giẫm đạp. Tên này cũng cứng cỏi ra phết, cho dù bị đánh chết cũng không xin tha, chỉ giơ tay ôm đầu mà chửi mắng. Tào Nghệ ở bên cạnh lập tức khóc nức nở, Chu Hòa Phong lồm cồm bò dậy, định giúp đỡ, nhưng bị Đông Tử đạp cho một cái chết dí trên nền đất. Hết cách rồi, cách biệt về thể lực quá lớn.  

             Liêu Đồ ngồi trên chiếc Highlander mà nhíu mày, không định giúp đỡ, ngược lại nhìn về phía Long Thiên vẫn không hề nhúc nhích, thầm nghĩ thằng cha này cũng không khó nắm bắt như ông già nhà mình nói, trông cũng chỉ là hạng tầm thường thôi, thậm chí còn thiếu nghĩa khí.  

             Long Thiên lạnh lùng bàng quan, đợi khi hút hết một điếu thuốc mới thong thả bước tới, hô lên với thằng cha đang cầm thương: “Người anh em, mượn “đồ hàng” tí nhé”.  

             “Hả?”  

             Gã cầm thương chưa kịp phản ứng thì đã ăn một cú đánh nặng nề ngay trước ngực, bay ngược về phía sau. Long Thiên bắt được cây thương, sau khi áng chừng trong tay, anh giơ tay phải lên, kéo cung như trăng tròn, cây thương bắn ra.  

             Xoạt!  

             Từ khoảng cách hơn mười mét, cây thương rạch ngang bầu không khí, ngang ngược và hung hãn đâm xuyên qua chân phải của tên Đông Tử vẫn còn đang diễu võ giương oai. Cây thương đâm xuyên qua ghim chặt gã ta trên nền đất không thể nhúc nhích được, mũi thương cắm sâu vào lòng đất, đuôi thương vẫn không ngừng dao động, dư chấn không giảm, một đòn đánh quá kinh hãi.  

             Liêu Đồ nhìn thấy cảnh tượng này mà lưng vã mồ hôi lạnh, không kiềm chế được mà lẩm bẩm: “Con rắn hổ mang chúa to quá!”

Advertisement
';
Advertisement