Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Mỗi lần nhìn thấy Diệp Yêu Tinh, là mỗi lần khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ chữ V khoét rộng không có nội y, bên trong hoàn toàn trống rỗng, cùng chiếc quần dài ống suông bên dưới giúp đôi chân xinh đẹp mảnh mai của cô ta như được dài ra, tạo cảm giác đánh lừa thị giác cho người nhìn. Dưới chân cô ta là đôi giày cao gót chừng sáu bảy phân, quả là nữ hoàng Prada phiên bản Hoa Hạ.  

             Diệp Yêu Tinh và Vương Lệ Trân đều là những mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác nhau. Vương Lệ Trân ăn mặc rất đơn giản nhưng không hề lỗi mốt. Còn Diệp Yêu Tinh lại luôn đi đầu xu hướng. Ví dụ như bộ trang phục mà cô ta khoác trên mình hôm nay, e là không có mấy người phụ nữ nào có thể kiềm chế được. Sexy, diễm lệ và quyến rũ dường như là những từ sinh ra để dành riêng cho Diệp Yêu Tinh.  

             Long Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, anh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp nhàm chán. Nhưng khi Long Thiên đi ngang qua, một nhóm phụ nữ lớn tuổi dường như không chửi lại Diệp Yêu Tinh, nên một người trong số đó bỗng nhiên đưa tay ra đẩy cô ta, cô ta không phòng bị cứ vậy bị lao ra đường.  

             Kít!  

             Long Thiên vội vàng đạp phanh, nên cũng không đến nỗi đụng bay đầu cô ta. Còn Diệp Yêu Tinh thì vừa vặn nằm sấp trước xe, sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Long Thiên, nhất thời trong mắt lóe lên một tia gian xảo, Long Thiên muốn che mặt nhưng không kịp, đành cam chịu nói: "Oan nghiệt".  

             Nhưng Diệp Yêu Tinh lại cười tươi như hoa, vỗ vỗ vào đầu xe, làm tư thế ra hiệu Long Thiên đi xuống, Long Thiên cố chấp lắc đầu, Diệp Yêu Tinh tươi vẫn cười, nhưng tay của cô ta thì đã nắm vào logo Mercedes-Benz ở mặt trước của chiếc Maybach, cô ta liếc nhìn Long Thiên, truyền đạt ý nghĩa một cách vô cùng chính xác rằng: “Anh có chịu xuống không? Nếu không xuống tôi sẽ bẻ cong tấm biển này đấy”.  

             Long Thiên đầu hàng, chiếc xe này là của vợ anh, anh không muốn Vương Manh Manh lại kiếm cớ gây chuyện với mình, đành mở cửa xe nói: "Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"  

             Chưa đợi Diệp Yêu Tinh trả lời, một đám phụ nữ lớn tuổi đã vây quanh, tổng cộng có năm người phụ nữ nhìn khá sang trọng, tuy ngoại hình trông hơi có lỗi với đảng và dân chúng, nhưng trên người đều là hàng hiệu. Nhìn sang hai chiếc BMW và Lexus đậu bên đường thì đủ hiểu đây là một nhóm phú bà không có gì ngoài tiền.  

             Một phú bà trong đó hét lên: "Sao cậu không đâm chết con ả này luôn đi? Tôi còn tưởng ông trời đã có mắt!"  

             Diệp Yêu Tinh thay đổi giọng điệu lúc nãy, rụt rè núp sau lưng Long Thiên, giả làm một cô gái yếu đuối nói: "Chồng à, bọn họ bắt nạt em!"  

             "Cái gì?"  

             Không chỉ các phú bà mà ngay cả Long Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, Diệp Yêu Tinh nắm lấy cánh tay Long Thiên, làm nũng nói: "Chồng à, bọn họ bắt nạt em, anh mau giúp em trả thù đi".  

             “Chị hai à, chúng ta thật sự không quen biết nhau, đừng làm thế này”, Long Thiên ra sức rút tay ra.  

             “Anh mất trí nhớ rồi sao chồng?”, Diệp Yêu Tinh nhìn anh với vẻ mặt vô tội, với cái diễn xuất này mà không được giải Oscar thì đúng là đáng tiếc.  

             "Tôi không có mất trí nhớ, không, tôi không phải là chồng của cô".  

             "Em biết anh vẫn còn đang giận, em hứa sau này sẽ không cắm sừng anh nữa, anh đừng bỏ mặc em được không?"  

             "Không phải..."  

             "Chuyện cùng Tiểu Vương là do em quá bốc đồng, sau này em sẽ kiềm chế bản thân. Tuy chỗ nào đó của anh hơi vô dụng, nhưng em sẽ không khinh thường anh".  

             "Khoan đã..."  

             "Em yêu anh là thật lòng, cho dù anh có vô dụng hay là người đàn ông ‘năm giây’ em cũng sẽ không khinh thường anh".  

             Long Thiên hoàn toàn bị đánh bại, chỉ bằng vài câu nói, Diệp Yêu Tinh đã kể lại một câu chuyện đầy thuyết phục và cay đắng, ngay cả những phú bà cũng nhìn Long Thiên với ánh mắt thương cảm, có người nói: "Cậu là chồng của Diệp Yêu Tinh à, trông chừng vợ cậu cho kĩ đi, đừng để cô ta suốt ngày ra ngoài quyến rũ đàn ông, làm ra những việc vô liêm sỉ như vậy".  

             “Đây là chuyện của tôi, bà không được phép mắng chửi chồng tôi”, Diệp Yêu Tinh bĩu môi khinh thường nói.  

             Phú bà mắng chửi: "Ái chà, còn bảo vệ con bê của mình cơ à, sao lúc lên giường với người đàn ông khác cô không nghĩ đến chồng mình đi? Đúng là một đôi gian phu dâm phụ, đàn ông thì yếu sinh lý, đàn bà thì dâm loạn".  

             Lúc đầu Long Thiên định giải thích cho rõ ràng rồi âm thầm rời đi, vì thực sự anh và Diệp Yêu Tinh không hề quen nhau. Dù bọn họ có cãi vã, chửi bới, thậm chí chém nhau thì cũng không liên quan gì đến anh, nhưng phú bà này lại hướng mũi dùi vào anh, điều này khiến Long Thiên vô cùng khó chịu. Đều là con người với nhau, bà ta dựa vào đâu mà xúc phạm anh?  

             "Này, bác gái, tôi thực sự không quen biết cô ta. Mấy người căm thù cô ta cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến tôi, tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi", Long Thiên nhìn phú bà đó nói.  

             Phú bà cười khinh thường chỉ vào Long Thiên: "Không quen mà cô ta lại gọi cậu là chồng? Chàng trai, về nhà trông chừng cho kĩ người phụ nữ của cậu đi, đừng để cô ta suốt ngày ra ngoài làm xấu mặt như vậy, đầu cậu đã cao lắm rồi đấy, đến tôi cũng không nhìn nổi nữa là, nếu tôi là cậu, tôi đã nhảy sông tự tử từ lâu rồi".  

             Long Thiên cũng bắt đầu bốc hỏa rồi, đúng là quá đáng mà, anh chủ động ôm lấy Diệp Yêu Tinh nói: "Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi thì liên quan gì đến bà, bà có giỏi thì sao không về quản chồng của mình đi, vợ của tôi quyến rũ ông ta hay là vì bà đã trở thành rau héo rồi".  

             Luận về chửi đổng thì Long Thiên phải gọi là ông tổ rồi. Nếu họ đã ép anh thì cũng đừng trách anh xấu tính.

Advertisement
';
Advertisement