Diệp Yêu Tinh cười rất vui vẻ, đám phú bà kia gần như đã bị Long Thiên chặn họng, những lời nói này của Long Thiên như một con dao trực tiếp đâm vào vết thương đau nhất của họ, hoa tàn ít bướm là sự thật, nhưng có rất ít phụ nữ chịu thừa nhận chuyện này, cho dù bà ta đã là một bà già vừa béo vừa xấu thì cũng vẫn tự cho rằng mình vẫn còn xuân sắc, vết sẹo này bị vạch trần nên đám phú bà lập tức nổi giận đùng đùng.  

             Phú bà cười lạnh nói: "Cậu là cái thá gì chứ, chẳng phải chỉ là một tên bị vợ cắm sừng, một kẻ nhu nhược đến đánh rắm cũng không dám sao?"  

             "Tôi tự nguyện, vợ tôi có khả năng tìm anh em cho tôi, bà có bản lĩnh này không? Ngay đến một người phụ nữ nhu nhược còn không bằng thì bà sống có ý nghĩa gì, chi bằng chết đi cho rồi!", Long Thiên bình tĩnh sắt đá đáp trả.  

             "Cậu...đồ khốn, tiện nhân, các người cứ đợi đấy, để xem tôi sẽ xử lý các người thế nào", các cơ mặt của phú bà vặn vẹo đến khổ, dễ nhận thấy bà ta đã bị câu nói này của Long Thiên đả kích cực mạnh, nếu không đối mặt với đối phương là một người đàn ông thì bà ta sớm đã tha cho Long Thiên rồi.  

             Diệp Yêu Tinh lại đúng lúc thêm dầu vào lửa nói: "Đừng to mồm, thực tế chút đi!"  

             "Diệp Yêu Tinh, cô cứ kiêu ngạo đi, rồi có một ngày cô sẽ phải cầu xin tôi tha mạng", phú bà chỉ vào Diệp Yêu Tinh mắng, rồi quay lại nhìn Long Thiên, chỉ vào mặt anh nói: "Còn cậu nữa, đồ khốn, cậu cũng hãy đợi đấy đi!"  

             Long Thiên gật đầu, đọc một dãy số cho phú bà rồi nói: "Nhớ kỹ đi, đây là số điện thoại của tôi".  

             "Làm gì? Muốn xin tha mạng à?", phú bà cười nhạo nói.  

             "Không phải, tôi sợ lúc bà cho người đến xử lý tôi lại không tìm được, tôi cho bà số điện thoại của tôi, lúc nào bà muốn xử lý tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi cũng tiện phối hợp với bà", Long Thiên cười nói.  

             Khi người khác đánh vào má trái của bạn, bạn phải giơ cả má phải của mình ra nữa, Long Thiên vẫn làm rất tốt việc này.  

             "Tên đàn ông chó má, các người cũng có gan đấy!", phú bà tức giận đến run người.  

             Long Thiên cũng chẳng muốn phí thời gian đôi co với mấy bà già này, kéo Diệp Yêu Tinh quay người đi, lúc đi qua chiếc BMW thì đột nhiên nói với Diệp Yêu Tinh: "Tháo giày ra".  

             Mặc dù Diệp Yêu Tinh không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, Long Thiên cầm chiếc giày lên trực tiếp đập vào kính xe loảng xoảng một tiếng vỡ tan tành, sau đó không thèm để ý đến những lời mắng chửi phía sau của đám phú bà, trả lại giày cho Diệp Yêu Tinh đang mang vẻ mặt hào hứng muốn thử.  

             Diệp Yêu Tinh không đi giày vào mà ném qua giống như một kẻ thần kinh, ném trúng vào mặt phú bà lúc nãy còn hùng hổ hăm dọa, sau đó lại ném nốt một chiếc còn lại vào trúng vào một người khác, Diệp Yêu Tinh cứ như vừa làm được một việc vĩ đại, giống như một đứa trẻ đã làm việc xấu nhưng vẫn dương dương đắc ý rồi quay lại kéo Long Thiên đi, nói: "Chạy mau!"  

             Long Thiên dù còn mơ hồ chưa hiểu sự tình nhưng cũng để mặc cho Diệp Yêu Tinh cầm tay kéo đi, hai người nhanh chóng trở về chỗ chiếc Maybach, Diệp Yêu Tinh ngồi vào ghế lái, đạp chân ga phóng vút đi bỏ mặc lại đám lão phú bà phía sau.  

             Sau khi chiếc xe bỏ lại đám phú bà phía sau, Diệp Yêu Tinh mới cười lớn nói: "Ha ha, đuổi theo đi, đuổi theo được chị đây sẽ cho mày ăn chuối".  

             Tác phong vô cùng dũng mãnh, Long Thiên lau mồ hôi hột, vừa nãy nhấn chân ga một cái chiếc xe đã vọt lên một trăm ki-lô-mét trên giờ, Long Thiên tự nhận mình đã liều rồi mà không ngờ đối phương còn liều hơn cả anh.  

             Rốt cuộc người phụ nữ này chui từ đâu ra chứ, quá kỳ quái rồi.  

             Diệp Yêu Tinh cười tít mắt nhìn Long Thiên, vẻ mặt mê hoặc nói: "Chồng à, có gì muốn hỏi không? Chỉ cần anh muốn biết thì tôi sẽ không giấu điều gì, vì vừa nãy anh đã giúp tôi như vậy, nên dù anh muốn biết số đo ba vòng của tôi thì cũng không thành vấn đề".  

             "Tôi không định giúp đâu, là do cô ép tôi thôi”, Long Thiên thở dài một hơi, quay ra bên ngoài cửa sổ, cố gắng không nhìn vào đôi mắt long lanh như chảy nước của cô ta.  

             Diệp Yêu Tinh ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết điều mà tôi thích nhất chính là cứng rắn ngang ngạnh vậy?"  

             "Cô bình thường chút đi được không?", Long Thiên khổ sở nói.  

             Diệp Yêu Tinh làm ra vẻ đương nhiên nói: "Bình thường không vui, quá buồn tẻ".  

             Long Thiên may mà ngậm miệng không nói thêm gì nữa, anh phát hiện ra bất luận bản thân nói gì thì người phụ nữ này cũng sẽ tìm được chủ đề còn lưu manh hơn cả lưu manh, bản thân vốn là một tên lưu manh mà kết quả lại bị người ta chơi ngược lại, danh tiếng một đời đã bị hủy rồi.  

             "Ha ha, không dám nói nữa à, sợ tôi ăn thịt anh hay sao?"  

             "Không phải".  

             "Vậy tôi ăn anh thật nhé".  

             "...Diệp Yêu Tinh, tôi là chồng của bạn thân cô đó".  

             "Tôi biết mà, cho nên phù sa không được để chảy ra ruộng ngoài, không thể để cho Vương Lệ Trân độc chiếm được".  

             "Tôi nói thật đấy".  

             "Tôi cũng nói thật".  

             Long Thiên uể oải nhận ra, anh không thể giao tiếp được với người phụ nữ này.  

             "Anh không tò mò tôi có dụ dỗ chồng của họ hay không sao?"  

             "Không tò mò".  

             "Vậy anh thấy tôi không có sức hấp dẫn nên không dụ dỗ được sao?"  

             "Tôi không có ý như vậy".  

             "Vậy ý của anh là gì?"  

             "Cô quyến rũ ai không hề liên quan gì đến tôi!"  

             "Vậy vừa nãy anh còn nói anh là chồng của tôi, giờ lại không nhận nhau nữa sao?"  

             Long Thiên bực bội, đúng là thời thế xoay chuyển, bản thân cũng có ngày bị đùa giỡn lại.  

             "Để tôi đoán thử nhé, có phải bây giờ trong lòng anh đang nghĩ tôi là một người phụ nữ phóng đãng, một năm phải chơi bời cùng với rất nhiều loại đàn ông không?", Diệp Yêu Tinh trêu chọc hỏi.  

             "Không", Long Thiên lắc đầu, anh cũng không phải loại đàn ông ngu ngơ, người phụ nữ như Diệp Yêu Tinh bên ngoài thì có vẻ phóng đãng nhưng thực tế để trèo được lên giường của cô ta thì không phải là chuyện đơn giản.  

             "Nếu như anh đã không chê tôi, vậy anh có bằng lòng làm người đàn ông của tôi không, tiếp xúc với nhiều loại đàn ông rồi nên tôi cực kỳ lợi hại đó nha", Diệp Yêu Tinh cố ý cắn môi nói.  

             Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Yêu Tinh, đủ rồi đấy, cô quên mất bài học ở quán bar rồi à?"  

             Diệp Yêu Tinh cười hi hi nói: "Không quên, nếu không bây giờ anh cho tôi ba trăm tệ đi rồi chúng ta cùng chơi vui vẻ được không?"  

             Long Thiên khổ não mở túi lấy ra sáu trăm năm mươi ngàn tệ, nói với Diệp Yêu Tinh: "Không chiến nữa, phục vụ chút đi rồi chỗ tiền này sẽ là của cô!"  

             Giờ đến lượt Diệp Yêu Tinh kinh ngạc, cô ta nhìn chỗ tiền đó rồi cười nói: "Ui da, bị anh cướp sân rồi, anh thắng rồi".  

             "Đùa không nổi còn cố", Long Thiên trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh một cái, cuối cùng cũng bật lại được rồi.  

             Diệp Yêu Tinh sốt ruột, giật lấy cái túi nói: "Tới đi, tôi không giúp anh tôi mang họ anh luôn".  

             "Tôi cởi thật đấy".  

             "Cởi đi, có phải không dám để chị đây nhìn thấy!"  

             "Bỏ đi, sợ cô chưa trải đời lại giật mình".  

             "Lom dom!"  

             Long Thiên buồn chán châm thuốc hút, vừa châm lên thì đã bị Diệp Yêu Tinh giật lấy, Long Thiên bất đắc dĩ hút điếu khác, Diệp Yêu Tinh thở ra một hơi khói phong tình nói: "Tôi vẫn là một cô gái còn trinh".  

             Long Thiên suýt nữa thì sặc thuốc, sau đó người phụ nữ khiến người khác không thể nắm bắt được này dừng xe lại, chỉ vào căn biệt thự phía sau, vẻ mặt quyến rũ nói: "Cho nên anh có muốn giúp tôi trở thành môt người phụ nữ thật sự không?"

Advertisement
';
Advertisement