Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Diệp Yêu Tinh vứt lại một câu nói rồi xuống xe đợi, bộ dạng để mặc cho tự hiểu, Long Thiên không nghĩ ngợi gì mà lập tức ngồi sang ghế lái, nhấn chân ga chạy mất dạng.  

             Diệp Yêu Tinh đứng tại chỗ giơ ngón tay giữa lên với Long Thiên chửi rủa, sau đó thì lại bật cười lớn, rồi rút điện thoại ra, khuôn mặt lúc trước còn tươi cười như hoa nhanh chóng trở nên âm trầm, cô ta gọi điện thoại nói: "Đổng Tuệ Tuệ, Địch Trân, Tôn Vũ Nam, Ngụy Mai, Ngạc Bái Cần, trước khi mặt trời mọc ngày mai tôi muốn phải hủy dung nhan của năm người phụ nữa này, nếu không làm được thì Hắc Long cậu hãy giải tán Hắc Long Đường rồi về nhà chăn heo đi!"  

             Hắc Long ở bên kia đầu dây vội vàng vâng một tiếng, Diệp Yêu Tinh cúp máy rồi lẩm bẩm nói: "Tần Tung Hoành, anh chỉ biết chơi trò này thôi sao? Bắc Hải tam tú? Ha ha, nghe thối không ngửi được, còn không bằng cái tên Long Thiên kia, ít nhất còn dám quanh minh chính đại chơi với bà đây".  

             Diệp Yêu Tinh nhìn trên con đường đã không còn thấy bóng dáng chiếc Maybach đâu, lại cười nói: "Tôi thật muốn xem anh làm cách nào để lừa được Vương Lệ Trân lên giường đây, nếu như làm được thì đừng nói là phục vụ, cho dù anh có muốn chơi gì thì bổn cô nương đây cũng chơi đến cùng với anh!"  

             "..."  

             Long Thiên vừa thoát khỏi nanh vuốt của Diệp Yêu Tinh liền thở phào một hơi, anh còn lâu mới tin Diệp Yêu Tinh đó dễ dàng bị anh chinh phục như vậy, trước khi hoàn toàn đánh đến điểm mấu chốt của cô ta, đến tám mươi phần trăm Long Thiên sẽ tiêu đời, dù sao loại phụ nữ như vậy đều rất đáng sợ.  

             Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là Long Thiên không muốn 'vượt đèn đỏ', ả Yêu Tinh xảo quyệt này thực sự quá gian xảo, cô ta cố ý khiến Long Thiên phải cả đời này có vết nhơ.   

             Cho nên Long Thiên ngay đến cả Mộc Tiểu Nhã cũng không có chiến lược đối phó thì lại càng không muốn giết quái vật vượt cấp, cuộc sống không phải là tiểu thuyết huyền huyễn, quá nửa những kẻ ngu ngốc làm như vậy đều sẽ bị quái vật giết chết, hơn nữa còn là bị ăn sống nuốt tươi.  

             Đỗ xe xong, Long Thiên trở về nhà Vương Lệ Trân, vừa mở cửa đã thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách, mà khóe mắt Vương Manh Manh hơi đỏ, tay đang cầm miếng bông băng lau đầu gối cho Vương Lệ Trân, bên cạnh còn có một hộp cứu thương.  

             Vương Lệ Trân bị thương? Lẽ nào có gì sơ suất sao?  

             Long Thiên vội vàng chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"  

             Vương Manh Manh vừa nghe thấy giọng nói của Long Thiên thì từ đáy mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tủi thân nói: "Đều tại anh!"  

             Liên quan gì đến mình chứ? Long Thiên ngỡ ngàng hỏi: "Vương Lệ Trân, có người mai phục em sao?"  

             "Không có, Manh Manh đói bụng nên tôi muốn xuống bếp nấu cho con bé bát mỳ, không may bị ngã, chỉ bị thương ngoài da thôi, là do Manh Manh bị dọa chút thôi", Vương Lệ Trân vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng.  

             "Gì mà vết thương ngoài da chứ, chị nhìn đi không biết có để lại sẹo không nữa", Vương Manh Manh buồn bã nói.  

             Chị gái của mình vẫn luôn rất hoàn hảo, sao có thể để lại một vết thương xấu xí trên chân được chứ, nghĩ vậy Vương Manh Manh rất không vui, đương nhiên sẽ trút hết những tức giận lên đầu Long Thiên, nhìn anh mắng: "Nếu như không phải do anh không chịu về nấu cơn, thì chị tôi cũng sẽ không bị ngã, cho nên tất cả đều tại anh!"  

             Lúc này Vương Lệ Trân đang mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân trắng nõn thon thả đủ để khiến cho mọi người tôn sùng là nữ thần, vết thương kia quả thật chướng mắt, giống như một bình gốm hảo hạng lại có một khuyết điểm vậy.  

             Long Thiên cũng không để ý đến Vương Manh Manh đang vô cớ gây sự, nhìn vết thương của Vương Lệ Trân nói: "Để anh xử lý, nếu như bị viêm thì sẽ không ổn, sẽ để lại sẹo mất".  

             "Thật sự không sao", Vương Lệ Trân có chút bất đắc dĩ nhìn hai người chuyện bé xé ra to.  

             Long Thiên không trả lời mà quay người đi vào phòng mình, đúng lúc Vương Manh Manh mắng anh là kẻ không có lương tâm thì Long Thiên đi từ trong phòng ra, trên tay còn cầm theo một chiếc bình nhỏ màu đen.  

             "Đây là cái gì?", Vương Manh Manh tò mò hỏi.  

             "Thuốc sát trùng", Long Thiên giải thích đơn giản.  

             Vương Lệ Trân cũng nhíu mày hỏi: "Anh chắc chắn có thể thật sự sát trùng sao?"  

             Long Thiên gật đầu, thuốc này là do chính anh đã lén trộm từ chỗ Nhan Như Ngọc, nghe nói mấy ông của anh da dẻ hồng hào như vậy đều là nhờ vào thuốc này, vừa hay lúc này có thể phát huy tác dụng, Long Thiên vừa rắc bột thuốc trắng trong chai lên vết thương của Vương Lệ Trân vừa cười nói: "Thuốc này không chỉ có thể sát trùng, mà còn có thể giảm đau, có tác dụng thúc đẩy da thịt phát triển nữa".  

             Nếu như để Nhan Như Ngọc đang chơi ở Quỷ môn biết được Long Thiên lại dám chà đạp thuốc của cô ta như vậy, chắc việc muốn giết Long Thiên sẽ càng mãnh liệt hơn.  

             Bột thuốc vừa rắc xuống vết thương của Vương Lệ Trân, cảm giác mát lạnh khiến Vương Lệ Trân rùng mình nói: "A... dễ chịu quá".  

             Ai ngờ được rằng một Vương Lệ Trân như băng sơn lại có lúc gương mặt lâng lâng, thậm chí còn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn về nơi xa xăm, bộ đồ ngủ tuy giản dị mà không mất đi vẻ tao nhã giấu bên trong là một cơ thể gợi cảm chết người, dưới ánh nắng chiếu vào, ánh mắt mê ly, đôi môi ôn nhu khẽ giương lên, vẻ mặt say mê nói ra những lời ngượng ngùng thế chứ?  

             Tay Long Thiên khẽ run, suýt nữa thì làm đổ bình thuốc xuống sàn, nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ cô vợ nhà mình lúc muốn quyến rũ cũng thật sự chẳng kém gì Diệp Yêu Tinh.  

             Dường như ý thức được mình vừa có chút thất lễ, Vương Lệ Trân lần đầu tiên có chút lúng túng, ai biết được mình lại có thể phát ra âm thanh như vậy chứ, còn không phải là do thuốc kia quả thực rất hữu dụng sao, sắc mặt Vương Lệ Trân có chút ửng đỏ bèn tìm chuyện để nói: "Thuốc này lấy ở đâu ra vậy?"  

             "Anh lấy từ một tên ngốc đó", Long Thiên cười đáp: "Vết thương đã kết vảy rồi, hơn nữa sẽ không để lại sẹo đâu, em yên tâm nhé".  

             "Thật hay giả vậy?", Vương Manh Manh vẻ mặt không tin, trừng mắt nhìn vào vết thương của Vương Lệ Trân, quả thực hết sưng rồi, hơn nữa vết thương còn đã đóng vảy, nhanh có hiệu qủa quá đi.

Advertisement
';
Advertisement