Vương Lệ Trân cũng phát hiện ra điều đó nên lại càng cảm thấy hứng thú với thứ thuốc trên tay Long Thiên, cô ấy là thiên tài y học, nếu không thì đã chẳng nghiên cứu ra được thuốc kháng ung thư. Theo cô biết thì bây giờ trên thị trường không có loại thuốc nào sở hữu tác dụng tốt như và nhanh như thuốc trong tay Long Thiên. Xuất phát từ tình yêu với y học và trực giác của người kinh doanh, Vương Lệ Trân hỏi: “Đây là phương thuốc dân gian hả?”
“Cũng được tính là thế, anh có thể tổng hợp được loại thuốc này, nhưng hiệu quả thì không bằng”.
Mấy năm nay Long Thiên và Nhan Như Ngọc thường xuyên ganh đua cao thấp với nhau, nên khi Long Thiên biết cô ấy là thiên tài y học thì anh đã liều mạng học tập thêm về mảng này. Anh muốn một ngày nào đó mình có thể giẫm nát sự kiêu ngạo của người con gái xinh đẹp luôn nhìn người khác với nửa con mắt ấy. Có lẽ lĩnh vực khác thì Long Thiên sẽ thắng được Nhan Như Ngọc, nhưng vấn đề y học thì dù anh có ra roi thúc ngựa cố gắng cách mấy cũng không thể bì nổi. Có điều may mắn là sau vài năm, tuy rằng không thể bắt kịp Nhan Như Ngọc nhưng cũng được tính là một nửa bác sĩ.
Nhớ tới tên ẻo lả kia, Long Thiên lại thấy nổi giận. Năm đó cảnh tượng Tiêu Ngọc Phong cúi đầu trước cô gái đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, việc anh ta làm chân chạy vặt cho anh cũng thành trò cười của cả Quỷ Môn. Long Thiên đã nghẹn cục tức này lâu lắm rồi, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội là sẽ báo thù ngay.
Nhưng trước mắt thì hi vọng có vẻ mỏng manh lắm.
Long Thiên thở dài, chỉ trong một phút im lặng đó, chẳng biết anh đang nghĩ cái gì mà lại thay đổi tận bốn loại biểu cảm. Đầu tiên là khinh thường, sau đó là ghen tị, sau đó nữa là tức giận và cuối cùng là chấp nhận. Vương Lệ Trân thật sự cảm thấy khá tò mò, không biết Long Thiên đang nghĩ gì.
Nhưng khi chợt nhận ra suy nghĩ đó thì Vương Lệ Trân lại nhanh chóng dập tắt nó ngay từ trong trứng nước, tò mò sẽ hại chết mèo, nếu Vương Lệ Trân đã quyết tâm phải đấu tranh đến cùng thì tất nhiên cô sẽ không để mình phải thua ngay từ bước đầu.
“Cảm ơn anh”, Vương Lệ Trân cảm thấy bầu không khí có gì đó quái lạ, cô cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh như băng đó.
Long Thiên cười cười, nhanh chóng đưa số bột phấn còn lại cho Vương Lệ Trân và nói: “Anh là đàn ông da dày thịt béo nên không cần thứ này, để lại cho em đấy. Đúng lúc em có thể nghiên cứu thử xem liệu loại thuốc này có thể sản xuất hàng loạt được không. E rằng tới lúc đó giới mỹ phẩm lại dấy lên một ngọn sóng lớn”.
Long Thiên không thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng Vương Lệ Trân nên bắt đầu mượn hoa hiến Phật hòng thu mua lòng người.
Vương Lệ Trân không nói dong dài làm gì nữa, cô nhận cái chai và bảo: “Nếu thứ này có thể sinh lời thì anh sẽ nhận 60% cổ phần công ty”.
“Không cần, anh chẳng có tí khái niệm vì về tiền bạc cả”, Long Thiên lắc đầu nói.
Đúng là anh chẳng có tí khái niệm gì về tiền bạc cả, với anh mà nói thì tiền chỉ là một thứ công cụ, chỉ cần đủ dùng là được. Hơn nữa, nếu như anh thật sự thích tiền thì cứ ngoan ngoãn trở về thừa kế gia sản của ông già nhà mình là được rồi, từng đó cũng đủ để anh tiêu xài buông thả đến hết đời. Anh vẫn kiếm tiền chỉ đơn giản là vì hoàn thành ước nguyện của người con gái buộc tóc đuôi gà năm đó mà thôi.
“Vậy tôi mời anh ăn một bữa cơm được không?” Dường như Vương Lệ Trân cảm thấy hơi ngại nên lại lên tiếng một lần nữa.
Vương Manh Manh đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, thế là đang tính đi hẹn hò với nhau ấy hả? Chẳng lẽ chỉ cần một cái chai đen nhỏ là mua chuộc được chị gái cô ta rồi ư?
Long Thiên lắc đầu, chẳng hề nhạy bén nhận ra được điều gì, nói: “Anh vừa mới đến công ty, có rất nhiều công việc cần giải quyết nên chắc là phải chờ đến tối”.
Vương Manh Manh giật mình, vậy là Long Thiên đã từ chối ư?
Vương Lệ Trân cũng chẳng sao cả, nói: “Thế nợ anh một bữa cơm trước vậy, chờ anh có thời gian rồi tôi lại mời anh sau”.
Mẹ nó, thời thế thay đổi quá nhanh khiến Vương Manh Manh không cách nào theo kịp, chẳng mấy khi chị gái cô ta chủ động mời ăn cơm, vậy mà anh ta lại không chịu. Anh ta lấy tư cách gì để từ chối? Anh ta là cái thá gì mà dám từ chối? Anh ta có biết đó là ước mơ của rất nhiều người đàn ông ở Bắc Hải này không?
Long Thiên đang định lên tiếng nói chuyện thì Vương Manh Manh đã nói lớn: “Tôi đói bụng rồi, tên lập dị kia, anh lập tức đi làm cơm cho tôi đi!”
Vừa nói vừa đẩy Long Thiên vào bếp, sau đó nói với Vương Lệ Trân: “Chị à, chị đang bị thương nên mau đi nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở đây mãi thế!”
“Là do chị bất cẩn đụng trúng đầu gối một tí thôi mà…” Vương Lệ Trân mất kiên nhẫn nói.
Vương Manh Manh không thèm quan tâm đế, cô ta đỡ Vương Lệ Trân quay về phòng ngủ, làm xong hết rồi mới đứng trong phòng khách chống nạnh nhìn Long Thiên đang bận rộn trong bếp, giơ nắm đấm nói: “Có Manh Manh này ở đây thì hai người đừng hòng có sự phát triển tình cảm nào, có đánh chết tôi cũng không thể để tên khốn nhà anh thành anh rể tôi đâu!”
“…”
Cùng lúc đó sau khi Phạm Thái Nhàn nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức lái xe tới phòng bao của quán karaoke Huy Hoàng, vừa mở cửa ra thì bên trong đã có hai ông chú đang ngồi, một người hơi béo và một người khá lùn, rất dễ nhận dạng.
Phạm Thái Nhàn ngồi xuống luôn không chào hỏi gì, đi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi có chuyện gì thế? Hả Lữ mập?”
Ông chủ quán karaoke Huy Hoàng, Lữ mập nổi tiếng trên khắp các con phố lớn nhỏ của Bắc Hải đang ngồi rít xì gà, mặt cười tủm tỉm, dù có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không thể nhận ra được tên béo này từng là người cầm con dao bầu chém cho hai mươi tên đầu đường xó chợ phải chạy tán loạn xung quanh.
Bên cạnh ông ta chính là Điền Hải từng có duyên gặp Phạm Thái Nhàn một lần, mặt Điền Hải cực kì a dua, Lữ mập còn chưa nói chuyện thì gã ta đã vỗ tay, một đám người từ ngoài cửa bước vào, dẫn đầu chính là Đông Tử.
Điền Hải đứng lên chẳng nói chẳng rằng gì đã cho Đông Tử một cái tát, sau đó lại với lấy chai rượu tây trên bàn đập, hành động hết sức nhanh nhẹn và dứt khoát khiến đầu Đông Tử chảy máu ròng ròng. Thấy Phạm Thái Nhàn vẫn chưa chịu nói chuyện thì lại đập thêm vài cái, tất cả đều rất tàn nhẫn, chẳng nương tay một tí nào. Tất cả những người còn lại đều cùng cảnh ngộ. Trông Điền Hải lùn lùn vậy thôi chứ đánh đấm lại cực kì tàn nhẫn.
Đến khi trên mặt của hơn mười thanh niên cao to vạm vỡ đều có vài màu sắc khác thì Điền Hải mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ Phạm, cậu đã bớt giận chưa?”
“Dù ông có đánh chết bọn họ thì cũng không liên quan gì đến tôi”, Phạm Thái Nhàn nhận lấy điều xì gà Lữ mập đưa tới, châm lên và rít một hơi, nói: “Đừng có mà ở đó diễn cảnh khổ nữa, có gì thì nói, rốt cuộc là tới tìm tôi để làm gì?”
“Hỏi cậu về một người thôi”, Lữ mập vẫn cười tủm tỉm nói.
“Long Thiên là đại ca của tôi, tôi chỉ có đúng một câu cho ông thôi Lữ mập. Tôi sẽ nể mặt ông, không so đo tính toán chuyện Điền Hải, nhưng nếu như ông dám đụng tới đại ca của tôi thì ông đây sẽ dám lấy một chiếc xe tăng trong quân khu ra san bằng cái quán karaoke này đấy. Ông tin không?”, Phạm Thái Nhàn nói.
Lữ mập nheo mắt lại, nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: “Tất nhiên là tôi tin rồi, nhưng tôi muốn xác nhận lại một chút, người đó tên là Long Thiên hả?”