Sau khi tiễn cậu chủ Phạm đã nguôi giận về thì cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Điền Hải cũng được thả xuống, gã ta không dám trêu vào tay ăn chơi trác táng số một, Phạm Thái Nhàn đã từng làm quá nhiều chuyện hoang đường. Có một việc xảy ra vài năm trước, ký ức của Điền Hải vẫn còn mới mẻ, địa điểm chính là Huy Hoàng. Khi đó Phạm Thái Nhàn đã xảy ra mâu thuẫn với một tên con ông cháu cha, đã là cậu ấm cô chiêu thì cũng phải có tí máu mặt, người đó gọi mấy đám người tới Huy Hoàng để chặn đánh Phạm Thái Nhàn.
Phạm Thái Nhàn nghe tin rồi vẫn tiếp tục ăn chơi bay lắc ở Huy Hoàng, chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có chiếc xe việt dã có biển số của quân đội chạy tới, ba người bước xuống, dù không măc đồ lính nhưng ba người đó lại dùng tay không nhanh chóng đánh đám người kia thành nửa tàn phế.
Tên con ông cháu cha đó vẫn không phục, gọi thêm một đám người nữa tới để giữ thể diện. Cậu chủ Phạm lại gọi thêm một cú điện thoại nữa, sau đó nghe hói hình như phân khu của quân đội điều động cả một tiểu đội toàn lính cầm súng trường tấn công 97, thậm chí còn có cả một chiếc xe tăng chạy tới, tên con ông cháu cha đó sợ vãi cả nước tiểu, la hét xin giải quyết riêng. Cuối cùng tên đó phải quỳ xuống dập đầu với Phạm Thái Nhàn ba cái thì trò cười đó mới kết thúc.
Rất nhiều người nghĩ rằng đó chỉ là những lời đồn đãi vớ vẩn nhưng Điền Hải thì không nghĩ thế. Bởi vì hôm đó gã ta đã có mặt ở ngay hiện trường, khi đó quân đội đã lái một chiếc xe tăng tới gần Huy Hoàng thật khiến Điền Hải mở mang tầm mắt nên khi Phạm Thái Nhàn nói sẽ đưa một chiếc tới san bằng Huy Hoàng thì gã ta không hề nghi ngờ.
Sau khi trở lại quán karaoke, Điền Hải ngồi bên cạnh Lữ mập đang ôm hai em chân dài, hỏi: “Anh Lữ, tên Long Thiên đó là người của nhà họ Long thật hả?”
“Tình hình bên nhà họ Long thì tạm thời nhóm săn tin số một bên tôi không nắm rõ lắm, con gái lớn tên Long Lăng Tuyết, con trai cả tên Long Sơn Hổ, con trai nhỏ tên Long Sơn Báo. Thậm chí cả dòng bên cũng không có người nào tên Long Thiên, tôi nghĩ cậu ta cũng chỉ là một thằng oắt con chẳng biết từ đâu ra, không có tí dây mơ rễ má nào với nhà họ Long cả”, Lữ mập vuốt ve đùi em chân dài, hờ hững nói.
Điền Hải thầm mừng rỡ, chỉ cần không phải là cái dòng dõi hoàng gia ở thủ đô đó là được rồi. Cuối cùng cũng không phải vác cái mặt già tới xin lỗi Liêu Hồng, gã ta dè dặt hỏi: “Thế chuyện nhà máy thì sao?”
“Cậu không nghe cậu chủ Phạm nói đó hả? Đụng tới hắn thì cậu ta sẽ san bằng Huy Hoàng của tôi, tốt nhất cậu đừng rước lấy vạ về cho tôi, chút tiền nhỏ đó cũng không đáng để phải trở mặt Phạm Thái Nhàn. Chuyện tối nay tôi đã giúp cậu dọn rồi, nhưng nếu cậu vẫn thích tìm được chết thì tôi mặc kệ đấy”, Lữ mập chỉ tay vào Điền Hải rồi chửi ầm lên như dạy cháu.
Nếu không nể tình Điền Hải từng cản một con dao cho mình thì Lữ mập đã mặc kệ tên ngu ngốc này rồi, đắc tội ai cũng được đi, ai đời lại dính tới tên điên Phạm Thái Nhàn đó.
Điền Hải vội vàng há miệng cười, nói: “Em nào dám nữa đâu, chỉ cần em không phải cúi đầu xin lỗi lão khốn Liêu Hồng kia là em đã thấy cảm ơn trời đất lắm rồi”.
Lữ mập cười cười uống với Điền Hải mấy ly rồi nhanh chóng dẫn hai em chân dài lên lầu mướn phòng, hai người đẹp đó còn vui hơn cả Lữ mập. Bọn họ bán thân thật đấy nhưng cũng có những nguyên tắc của mình, mấy loại khách tầm thường kia dù có tiền cũng phải vừa mắt thì họ mới chấp nhận. Nhưng Lữ mập thì khác, ông ta chính là chủ của karaoke Huy Hoàng, nếu được bước lên giường ông ta thì chắc chắn bao lì xì phải rất dày. Vì vậy ba cái thứ tôn nghiêm, tự trọng, con rồng cháu tiên gì đó có bằng được một góc của tiền không?
Lữ mập đúng là gừng càng già càng cay, hàng nào cũng ăn được hết không ngán ai. Nhưng đang làm được một nửa thì ông ta bỗng nhiên ngừng lại, thì thào chữ Thiên trong miệng rồi giật mình nhận ra, vỗ đầu, sợ đến mức thứ đó cũng mềm nhũn xuống, mắng mình tại sao lại quên mất chuyện của mấy năm trước, nó chính là chữ đó còn gì nữa?
Ông ta không thèm quan tâm đến sự trách móc của hai em gái xinh đẹp trên giường, bỏ hết mấy chuyện vớ vẩn, nhanh chóng ngồi dậy xuống giường với lấy điện thoại di động, bấm số Điền Hải nói: “Con mẹ nó ngày mai cậu đi xin lỗi Liêu Hồng đi, dù ông ta có bảo cậu ăn cứt cậu cũng phải đi, nếu cậu không làm thì sau này chúng ta cắt đứt quan hệ!”
“…”
Hôm nay là chủ nhật, Long Thiên không cần phải đi làm nhưng điều đó không có nghĩa là Vương Lệ Trân sẽ được rảnh. Mới sáng sáu giờ Diệp Yêu Tinh đã tới đá cửa lôi cô đi, nói là phải tham gia họp hội bạn học gì đó, đến tối mới về.
Người mở cửa chính là Long Thiên, anh còn tưởng Yêu Tinh này đến đây để tìm mình nhưng Diệp Yêu Tinh lại làm bộ như không hể quen biết gì anh, nhanh chóng vào thẳng phòng ngủ kéo Vương Lệ Trân thức dậy. Vương Manh Manh nghe thấy tiếng động xong cũng tỉnh giấc, mắt lim dim vì buồn ngủ đi xuống nhà. Chờ đến khi trông thấy Diệp Yêu Tinh thì Vương Manh Manh không sợ trời cũng chẳng sợ đất hét lên chữ yêu tinh rồi ôm ngực chạy biến. Nguyên nhân là vì Diệp Yêu Tinh từng làm xoa bóp ngực cho Vương Manh Manh, xem ra cô ta cũng phải thiệt thòi khá nhiều trong tay Diệp Yêu Tinh nên mới thế.
Vương Lệ Trân bị Diệp Yêu Tinh lôi ra khỏi nhà, trước khi lên xe có dặn nếu như hôm nay Long Thiên có rảnh thì đưa Vương Manh Manh đến trường học. Tất nhiên Long Thiên sẽ không làm theo, anh muốn đi cùng nhưng Diệp Yêu Tinh lại không cho, nói đây là họp hội bạn học của bọn họ nên không được phép dẫn người nhà theo. Long Thiên cứ muốn đi, anh thật sự rất sợ Diệp Yêu Tinh sẽ dạy hư vợ mình.
Diệp Yêu Tinh không quan tâm đến lời xin xỏ của Long Thiên, nhanh chóng nhấn chân ga chạy biến. Trước khi đi còn khiêu khích nói mấy lời ngứa đòn, để lại Long Thiên đứng đó giơ ngón giữa. Tuy là hơi lo lắng cho an toàn của cô vợ nhỏ nhà mình nhưng anh cũng không thể hạn chế sự tự do của cô, hơn nữa với tính tình của Vương Lệ Trân, nếu như anh ép buộc thì chắc chắn cô sẽ cắn trả lại. Vì vậy anh buộc lòng phải quay vào trong nhà, đằng nào cũng có mấy thứ khoa học kỹ thuật hiện đại như GPRS và hệ thống tự động báo cảnh sát trên cúc áo Vương Lệ Trân nên anh cũng chẳng sợ cô xảy ra chuyện gì.
Vương Manh Manh đứng trên lầu hai lặng lẽ ló đầu ra, hỏi nhỏ: “Yêu Tinh chết tiệt đó đi chưa vậy?”
Long Thiên nói đi rồi thì Vương Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở về phòng ngủ lại. Long Thiên thay quần áo thể thao để ra ngoài chạy vài vòng để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Khi anh đang chạy bộ thì điện thoại reo lên, Long Thiên thấy người gọi tới là sát thủ Hồng thì vội vàng nghe máy nói: “Lãnh đạo, dù có muốn hỏi tội thì cũng phải chờ đến thứ hai chứ”.
Một triệu tiền hàng, Liêu Đồ chỉ lấy về được bốn triệu, Liêu Hồng là người có tính bảo thủ đó giờ nên tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng ông ta cũng không gọi cho anh vì việc đó, ông nói: “Cậu Thiên, rốt cuộc cậu có lai lịch thế nao vậy?”
“Nói thế là sao?” Long Thiên khó hiểu hỏi lại.