Liêu Hồng nói: “Trời vừa hửng sáng, cái gã Điền Hải đó đã đến phá giấc ngủ của người khác, tôi vừa mở cửa, còn chưa kịp càu nhàu thì gã ta đã quỳ xuống, nước mắt nước mũi tùm lum cầu xin tôi tha thứ cho lỗi lầm năm đó của gã ta, tôi đang ngạc nhiên không hiểu sao gã ta lại đột nhiên cắn rứt lương tâm, kết quả sau một hồi hỏi han mới vỡ lẽ, mặc dù Điền Hải đã hết sức giấu diếm, nhưng vẫn vô tình nhắc đến cậu, đã vậy còn đòi mời cậu ăn cơm để xin lỗi, hóa ra là cậu đã cảnh cáo gã ta, nếu không, với tính cách của Điền Hải, tuyệt đối sẽ không chủ động đến tìm tôi đâu”.  

             Long Thiên cười xòa: “Biết đâu gã ta thật sự cắn rứt lương tâm cũng nên”.  

             “Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc?”, Liêu Hồng cười khổ một tiếng: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, tôi cũng chẳng muốn lo chuyện số tiền 1 triệu kia nữa, đó vốn là tiền chết, nếu có thể lấy về được thì coi như giúp tôi bớt được một gánh nặng”.  

             Long Thiên: “Nếu ông đã không quan tâm đến tiền, vậy 4 triệu còn lại tôi lấy hết nhé”.  

             Đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.  

             Long Thiên cất điện thoại ré lên: “Lữ mập, nếu ông dám tới tìm tôi, tôi sẽ lột da ông luôn!”  

             Long Thiên chạy bộ xong thì quay về chuẩn bị bữa sáng, gọi Vương Manh Manh vẫn đang ngủ dậy, cô đúng là đồ tham ăn, mới đầu còn định ôm chăn ngủ tiếp, nhất quyết không chịu rời giường, nhưng vừa mới nghe có đồ ăn, lại còn là Long Thiên tự tay làm, Vương Manh Manh liền vứt chăn qua một bên luôn.  

             Long Thiên ở trong nhà cả buổi sáng không ra ngoài, buổi chiều, Vương Manh Manh gọi đám bạn hư hỏng tới quẩy, vẫn là mấy người ở quán karaoke tối hôm đó, Mã Chí Cao, Phùng Thiên Sách, chị em Hạ Thiên, Hạ Tuyết, cả Quả ớt nhỏ cũng tới luôn, Quả ớt nhỏ vừa tới liền không nể mặt nói lớn: “Cách cách, cái tên cẩu nô tài ở nhà cậu đâu, mau gọi ra đây đi!”  

             Vương Manh Manh còn chưa nói gì, Long Thiên đã đứng dựa cửa nói: “Lữ Kiều Kiều, cô bớt khẩu nghiệp chút thì chết à?”  

             “Tôi với anh còn cần giả vờ tử tế gì chứ, mau mau xóa mấy tấm hình kia đi, nếu không tôi sẽ…”, Quả ớt nhỏ nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ hoài không ra có cách nào để uy hiếp Long Thiên.  

             “Nếu không thì cô sẽ làm gì?”, Long Thiên không hề sợ chút nào, nực cười, Lữ mập bố cô gặp tôi còn phải cúi người khom gối, cô là cái thá gì chứ.  

             Quả ớt nhỏ hơi nao núng, tối hôm đó đúng là nỗi xấu hổ của cô ta, nhưng muốn báo thù thì hiện giờ vẫn chưa có cơ hội, mặc dù bố cho phép mình tùy ý ra lệnh cho ông Hoàng, nhưng không phải là toàn quyền, Quả ớt nhỏ không dám gây sự bừa, cùng lắm là giật điện thoại anh rồi xóa sạch mấy tấm hình kia đi thì mới bớt được nỗi lo sau này.  

             Thấy hai người lại sắp cãi nhau đến nơi, Hạ Thiên đành đứng ra làm người hòa giải, chuyện xảy ra tối hôm đó cô ta cũng biết được đại khái, có vẻ Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh tối hôm đó phải chịu thiệt thòi, đồng thời cô ta cũng đã có cái nhìn khác với con người nham nhở trước mặt này, vì vậy liền nói: “Đừng cãi nhau nữa, Quả ớt nhỏ, Manh Manh rủ chúng ta đến đây chơi không phải để cậu cãi lộn, có chuyện gì để sau hãy nói”.  

             Hạ Tuyết thì nhõng nhẽo lắc tay Long Thiên: “Anh Thiên, anh đừng chấp Quả ớt nhỏ”.  

             Trải qua việc tối hôm đó, Hạ Tuyết đã giải giáp quy hàng rồi, hồi trước luôn cho rằng Quả ớt nhỏ mắng người rất có chừng mực, nhưng hiện tại lại cảm thấy cô ta gây sự vô lý, haiz, phụ nữ đúng là phụ nữ.  

             Quả ớt nhỏ vốn định nghe theo lời Hạ Thiên dừng cãi nhau, nhưng vừa nghe được lời của Hạ Tuyết, cơn tức lại xông thẳng lên đầu, cô ta chỉ vào Hạ Tuyết quát: “Đồ thối tha, đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng công tớ quan tâm cậu bao nhiêu năm nay!”  

             Hạ Tuyết lè lưỡi, vẫn không buông tay Long Thiên ra, nể tình Hạ Tuyết, Long Thiên cũng không tranh chấp với Quả ớt nhỏ nữa, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách đang chơi PS4, không hề có ý định tham gia cuộc cãi vã này, dù về phe nào cũng chả có gì tốt đẹp, chẳng thà trung lập còn hơn.  

             Phùng Thiên Sách nhận được điện thoại, gã ta mất kiên nhẫn bảo Vương Manh Manh: “Hứa Văn đang ở bên ngoài, đòi gặp cậu với anh Thiên.  

             “Gì? Cái tên chết giẫm đó muốn đập nhà tôi?”, Vương Manh Manh nhảy từ trên sofa xuống.  

             “Hình như là ý này đó”, Phùng Thiên Sách thở dài một hơi, gã ta từng nói chuyện riêng với Hứa Văn rồi, nhưng đối phương cứ nhất định đòi báo thù thì cũng đành chịu.  

             Mã Chí Cao lại nói: “Hay là để tôi đi giải quyết thử?”  

             Mã Chí Cao sớm muốn làm thân với Long Thiên, vừa hay có dịp này để bày tỏ thiện ý, nhưng Long Thiên lắc đầu nói: “Người ta đã chỉ đích danh tôi, không thể không đi được”.  

             Nói xong anh liền đi ra ngoài, Vương Manh Manh và mấy đứa con gái đi đằng sau, Mã Chí Cao đánh mắt với Phùng Thiên Sách, rồi cũng đi theo, bọn họ hơi khó hiểu, tối hôm đó Hứa Văn bị đánh tơi tả như thế rồi, còn sức đâu mà đến báo thù?  

             Cả nhóm người đi ra ngoài biệt thự, Hứa Văn đã đứng sẵn ở cổng, phía sau còn có một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi, ông ta khoác trên mình chiếc áo đạo màu trắng, trông rất có vẻ tiên phong đạo cốt, ông ta đứng sau Hứa Văn, vô cùng khinh thường nhìn đám trẻ ranh trước mặt.  

             Vương Manh Manh lạnh lùng cười, nói: “Ái chà, lại còn gọi người tới giúp nữa, muốn gì đây ta, Hứa Văn, định báo thù à?”  

             Trên đầu Hứa Văn vẫn đang quấn băng, nhìn thấy Long Thiên và Vương Manh Manh thì lập tức trở nên giận dữ, gã ta vĩnh viễn không quên được nỗi nhục tối hôm đó, gã ta đường đường là con trai thị trưởng mà lại để người khác ấn đầu đánh ra nông nỗi này, thế nên, gã ta dẫn theo một cao thủ riêng của ông nội mình Hứa Long từ thành phố Long tới giúp rửa nỗi nhục này.  

             Cậy có cao thủ chống lưng, Hứa Văn cười lạnh nói: “Vương Manh Manh, không phải tên cẩu nô tài nhà cô rất giỏi đánh nhau ư? Dám cho hắn thử sức chút với ông Đổng đang đứng phía sau tôi không?”  

             Nhìn thấy người đàn ông áo trắng phía sau, Vương Manh Manh cảm thấy có điều không ổn, nhưng vẫn mạnh miệng đáp: “Cũng chỉ là đánh nhau thôi”.  

             Hứa Văn đắc ý nói: “Nếu chỉ đánh nhau không thì có gì thú vị, chúng ta cược một chút đi, nếu ông Đổng thắng, cô phải dùng đôi môi xinh đẹp đó để phục vụ tôi, thế nào?”  

             Đây rõ ràng là khiêu khích, Hứa Văn này đúng là thứ miệng chó không thể mọc nổi ngà voi, dám đến tận nhà người ta gây sự, Vương Manh Manh chống nạnh, chỉ vào Long Thiên và gầm lên: “Tên xấu xí kia, anh lên cho tôi!”  

             Anh lên cho tôi?  

             Đúng là khiến người ta nghĩ theo nhiều nghĩa mà.

Advertisement
';
Advertisement