Lái xe về công ty, Trần Hạo Vân bèn sắp xếp cho ông Khiêm về nghỉ ngơi, người lớn tuổi, sức đề kháng với thuốc nhất định kém, cho nên để ông ấy nghỉ ngơi hai ngày.
Nhưng lên phòng làm việc của tòa nhà, anh ngồi mông còn chưa ấm, điện thoại riêng trên bàn làm việc đã có người gọi đến kêu vang.
“Ai vậy?”
Bởi vì thư ký Liễu Địch bận làm bản kế hoạch, Trần Hạo Vân tự mình nghe điện thoại.
“Cậu chủ, bên dưới có một cô gái tìm cậu.” Điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của người đẹp ở quầy lễ tân.
“Tên là gì?”
“Cô ấy nói cô ấy là Lăng Thanh Nguyệt.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Trần Hạo Vân lần nữa đứng dậy, vội vàng tới phòng khách tầng một, nhưng trước khi rời đi, nói với thư ký Liễu: “Công việc tuy gấp, nhưng sáu giờ phải tan làm, ngày mai lại tiếp tục.”
“Vâng, được ạ.”
Đến phòng khách tầng một, Trần Hạo Vân quả nhiên nhìn thấy Lăng Thanh Nguyệt, chắc là chân trước mình vừa rời đi, chân sau cô ta lái xe theo tới.
“Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Có thể đổi chỗ khác nói chuyện không?” Lăng Thanh Nguyệt nhìn quanh, dường như nói chỗ này không thích hợp.
Nghĩ đến lúc trước cô ta có ý giúp chính mình, Trần Hạo Vân cũng không làm khó, gật đầu đồng ý. Đến bên ngoài, anh cũng không lái xe, mà là ngồi trên chiếc GTR màu đỏ của Lăng Thanh Nguyệt, xe đi một đường đến phố xá sầm uất, bởi vì trời sắp tối, các quán hàng đều đã mở bán, quán nướng lớn nhỏ gì đều có.
“Đây chính là đổi chỗ mà cô nói?”
Trần Hạo Vân không khỏi tò mò nhìn Lăng Thanh Nguyệt, đổi lại là người khác, nếu nói câu này, không phải là quán cà phê thì là nhà hàng cao cấp nào đó, ai sẽ đến chỗ này, nhưng anh cũng không ghét, ngược lại còn rất thích, bởi vì như vậy, anh mới cảm thấy bình thường.
“Chờ lát nữa anh sẽ biết.” Lăng Thanh Nguyệt dừng xe ở một quầy thịt nướng mua không ít xiên thịt, còn thêm một ít KFC, sau đó lại đến siêu thị bên cạnh xách hai két bia lên xe, nhìn thấy một màn này, Trần Hạo Vân hơi ngẩn ra, đây là có ý tìm anh uống rượu à.
Đúng như dự đoán, chuẩn bị xong mọi thứ, Lăng Thanh Nguyệt lập tức lái xe đổi chỗ, dần dần rời xa khu náo nhiệt, đến một kiến trúc tương đối nổi tiếng của Hà Nội, cầu Long Môn.
Cầu dài ba trăm mét, mặc dù có xe đi qua, nhưng rất ít người, dù sao bên này không thuộc về khu khai phá, cầu cũng mới xây xong chưa được bao lâu.
Xuống xe, Lăng Thanh Nguyệt chạy quen đường đưa Trần Hạo Vân đến vị trí giữa cầu. Khoan hãy nói tới dọc theo hai bên cầu, mỗi đoạn đều có thạch đá, nhưng hai người cứ như vậy ngồi ở phía trên.
“Ăn trước đi.”
Lăng Thanh Nguyệt không nhiều lời, việc đầu tiên là sắp xếp cho Trần Hạo Vân ăn uống, sau đó mới tự mình mở một chai bia uống.
“Cô có tâm sự?” . ngôn tình hoàn
Trần Hạo Vân tò mò là, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, vì sao cô gái này đột nhiên tìm anh uống rượu, hơn nữa còn giống như đưa ra quyết định, có cảm giác muốn quan hệ thân thiết cùng anh.
“Hỏi một câu có thể sẽ mạo phạm đến anh, có được không?”
“Cô nói thử xem.” Ăn một xiên thịt, Trần Hạo Vân cũng tự mình mở một chai bia.
“Anh cảm thấy ba anh đối với anh như nào?”
Nhớ lại quá khứ, Trần Hạo Vân đối với ba của mình chỉ có hai chữ, độc ác.
Nhưng đối với loại độc ác này của ông ấy, bản thân không hề ghét, ngược lại, anh rất cảm ơn loại độc ác của ba.
Lúc anh ba tuổi liền nhờ quan hệ, vất anh vào bộ đội, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống huấn luyện, vài năm mới có thể về nhà một lần, cho nên Hà Nội có rất ít người biết đến anh.
“Ông ấy à…” Tự mình nhớ lại, trên miệng Trần Hạo Vân vẫn không tự chủ đánh giá: “Cũng được, mặc dù chúng tôi rất ít khi gặp mặt, nhưng tôi rất cảm ơn ông ấy.”
Lăng Thanh Nguyệt không phản ứng lại, mà là liên tưởng đến tình huống của bản thân, mạnh mẽ uống hai ngụm rượu: “Ba tôi chính là một người vô dụng.”
“Sao lại nói vậy?” Trần Hạo Vân nghiêng đầu nhìn Lăng Thanh Nguyệt, phát hiện bộ dạng cô ta lúc này có vài phần khác lúc trước, tựa như đây mới chính là cô ta.
“Đều nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nhưng anh đã là anh trai của Lan Lan, nói cho anh cũng không sao.”
“Cô quen Lan Lan?” Nghe giọng Lăng Thanh Nguyệt, Trần Hạo Vân càng ngoài ý muốn, cảm giác cô gái này quen em gái mình.
“Quen biết.” Gật đầu, Lăng Thanh Nguyệt cũng không nói quen biết như nào, chỉ nhắc tới người ba vô dụng một lần nữa: “Ba tôi ông ấy mặc dù có rất nhiều tài sản, nhưng đó lại là ông nội xem ông ấy là con trai, mới chia cho ông ấy, hiện giờ việc trong công ty, đều do mẹ tôi xử lý.”
“Vậy ba cô đâu?”
“Ông ấy...ha.” Lăng Thanh Nguyệt không kiềm được cười lạnh một tiếng, hung hăng cắn miếng thịt, tựa như cắn thịt của ba cô ta: “Ông ấy hiện giờ cũng không biết đang lêu lổng ở chỗ nào rồi.”
Trần Hạo Vân xem như hiểu rõ, ba của Lăng Thanh Nguyệt xem ra cũng không phải người tốt gì, xem ra là suốt ngày lêu lổng bên ngoài, mới bị cô ta ghét như vậy.
Cái này thuộc về chuyện nhà người ta, Trần Hạo Vân cũng chỉ nghe, không đưa ra ý kiến.
Sau đó hai người ăn khớp nói chuyện, từ từ, thịt xiên mới ăn một nửa mà rượu đã thấy đáy. Đầy hai két rượu, mười tám chai, Trần Hạo Vân chỉ uống ba chai, chỗ còn lại cô gái này uống hết, lúc này còn cầm cả chai rỗng kêu lên: “Thêm một chai nữa.”
“Được rồi, cô uống nhiều rồi.”
Đoạt lấy rượu trong tay cô ta, Trần Hạo Vân thu lại thịt nướng còn dư, sau đó thuận thế đỡ Lăng Thanh Nguyệt dậy, đột nhiên, mùi thơm trên người Lăng Thanh Nguyệt bay vào mũi, khiến anh không khỏi ngẩn người, nói cho cùng vẫn là phụ nữ, tâm hồn tương đối yếu đuối.
Có thể do Lăng Thanh Nguyệt ăn mặc tương đối phong phanh, lúc đi bộ ôm thật chặt cánh tay anh, một đường đi anh đều bị hai đỉnh núi chèn ép.
Lên xe, Trần Hạo Vân cũng không biết nhà Lăng Thanh Nguyệt ở đâu, anh cũng không biết địa bàn của ông chủ Ngụy, nghĩ đến cô ta quen biết Đặng Lan, dứt khoát trực tiếp kéo cô ta về nhà.
Lúc về đến nhà đã hơn 11 giờ, nhưng khiến anh không ngờ tới là, xe vừa mới dừng, Đặng Lan như cũ mặc quần áo ngủ đứng trước cửa.
“Anh, anh về rồi.” Nhìn thấy bên cạnh Trần Hạo Vân có thêm một người phụ nữ, chân mày cô nhất thời nhíu một cái: “Cô ta là ai?”
“Lăng Thanh Nguyệt, hai người không phải quen biết à?”
“Gì cơ?” Nghe thấy, Đặng Lan dường như phát hiện ra chuyện gì lạ lùng, vội vàng chạy tới, cẩn thận xác nhận một phen, thật sự là Lăng Thanh Nguyệt.
“Chị Nguyệt, sao chị uống nhiều rượu như vậy.”
Thấy hai người thật sự quen biết, Trần Hạo Vân cũng yên tâm, sợ là Đặng Lan không quen cô ta, vậy thì thật ngại.
“Trước tiên đưa cô ta vào phòng rồi nói.”
Một tối nay, tất cả đều là do Đặng Lan chăm sóc Lăng Thanh Nguyệt, mà Trần Hạo Vân lại về phòng của mình, khóa trái cửa, yên tĩnh nằm trên giường nhìn trần nhà.
Lúc trước bởi vì nhắc nhở của Lăng Thanh Nguyệt, khiến cho anh cảm động sâu sắc, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ cùng có một điểm chung, thiếu tình thương của ba, nhưng Lăng Thanh Nguyệt còn tốt, còn có thể cảm nhận tình yêu thương của mẹ, mà anh, ngay cả tình yêu của mẹ là gì cũng chưa từng được cảm nhận.
Lấy tay che kín mắt, Trần Hạo Vân thì thầm: “Mẹ, con trai nhất định sẽ đi đón người.”