Chiến Thần Đô Thị (Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào) - FULL

Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo Vân vẫn giữ thói quen trước kia thức dậy sớm luyện thái cực quyền rèn luyện thân thể, nhưng hôm nay thì khác, bởi vì hôm nay có thêm một người đứng xem, Lăng Thanh Nguyệt.

Sáu giờ anh dậy thì sáu giờ ba mươi Lăng Thanh Nguyệt đã có mặt ở ban công tầng 3, nhìn xuống anh đang đứng ở phía sau biệt thự, nhưng Trần Hạo Vân vẫn không để ý, anh mắt điếc tai ngơ làm như không thấy, nhưng không ai nghĩ rằng, một lần nhìn này tới tận 7 giờ 30 mới kết thúc.

“Cô nhìn lâu như vậy không mệt sao?” Sau khi kết thúc bài thái cực quyền, Trần Hạo Vân ngẩng đầu hỏi Lăng Thanh Nguyệt đang mặc váy ngủ của Đặng Lan.

“Anh luyện lâu như vậy cũng không mệt sao?” Trên ban công, Lăng Thanh Nguyệt nở nụ cười, khóe miệng thấp thoáng hai má lúm đồng tiền.

“Ai, phụ nữ các cô đúng là rất nhiều lý lẽ!” Trần Hạo Vân lắc đầu, sau đó đi tới toilet rửa mặt chải đầu, tiếp đó mới tới nhà ăn ăn cơm. . Ủng hộ chính chủ vào ngay * ТRUМTRUYE N. me *

Ăn thức ăn do Trần bảo mẫu nói, Trần Hạo Vân bỗng nhớ tới đám anh em của mình ở bên kia, lúc này bọn họ có lẽ đang chấp hành nhiệm vụ ở trong khu rừng rậm nhiệt đới, thức ăn đều là đồ hộp chế biến sẵn, nếu như có thể săn được một con thú nhỏ làm chút thức ăn dân dã là đã có thể vui mừng cả ngày.

“Cậu chủ, sao cậu không ăn? Không hợp khẩu vị của cậu sao?”

Nghe được giọng nói của Trần bảo mẫu, Trần Hạo Vân nhanh chóng lắc đầu: “Không có, là do đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện mà thôi!”

Trần Hạo Vân nở nụ cười với Trần bảo mẫu, sau đó tiếp tục đưa thức ăn vào miệng, Trần bảo mẫu và ông Khiêm đều giống nhau, đều là đi theo cha anh lúc còn trẻ, cho nên mặc dù hiện tại cha anh đã chết rồi, anh vẫn giữ lại bọn họ, coi bọn họ như người nhà, đối xử thân thiết.

“Trần bảo mẫu, dì cũng ngồi xuống ăn đi, sau này chúng ta ăn cùng nhau!”

Nghe thấy lời này, Đặng Lan, Lăng Thanh Nguyệt và chú Hải ba người mắt to trừng mắt nhỏ, giống như chuyện này rất kỳ lạ.

“Không được đâu cậu chủ, vẫn là mọi người ăn đi, lát nữa tôi đi tới nhà bếp ăn chút gì đó là được!”

Nghe được lời này, Trần Hạo Vân cố ý xụ mặt xuống, đi tới bên người Trần bảo mẫu, kéo bà ngồi xuống ghế dựa: “Con bảo dì ngồi xuống ăn thì dì cứ ngồi xuống, hiện tại mọi người đều là người nhà của Trần Hạo Vân con, người một nhà sao có thể khách khí như vậy?” “Tôi và anh cũng là người một nhà sao?”

Đột nhiên Lăng Thanh Nguyệt duỗi tay chỉ vào bản thân, tủm tỉm cười, nhìn tới mức Trần Hạo Vân có hơi hốt hoảng: “Ngoại trừ cô!”

“Anh, em cảm thấy chị Nguyệt khá tốt nha!” Nhưng mà lúc này Đặng Lan lại đột nhiên chen ngang vào một câu: “So về thân phận, chị Nguyệt cũng không kém anh chút nào, quan trọng là em cảm thấy hai người rất xứng đôi!”

Trần Hạo Vân không nói chuyện, nhưng em gái anh lại đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Nếu chị Nguyệt có thể làm chị dâu của em thì thật tốt!”

“Ặc…”

Trần Hạo Vân suýt chút nữa bị nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm sữa bò, sau đó ra vẻ ông cụ non nói: “Con nít đừng có quản chuyện người lớn!”

Trần bảo mẫu và chú Hải nhìn nhau nở nụ cười, còn Lăng Thanh Nguyệt giống như cũng không để ý, nhìn qua hình như tâm trạng còn có vẻ không tồi.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, suy xét tới vấn đề của bản kế hoạch, Trần Hạo Vân vẫn sắp xếp Đặng Lan đi tới công ty hoàn thiện kế hoạch với thư ký Liễu, sau đó anh chuẩn bị đi quan sát mảnh đất số một này, còn Lăng Thanh Nguyệt thì sau khi ném hai người ở công ty, anh liền nghênh ngang rời đi.

Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên chính là trên đường đi rất nhiều cảnh sát, đi điều tra một đường, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngồi trên chiếc McLaren, Trần Hạo Vân đi qua trung tâm thành phố phồn hoa, cho xe chạy tới vùng ngoại thành, dù sao miếng đất này cũng ở ngoại thành, cho nên nếu như muốn khởi công, thì cũng chỉ có thể làm dự án xây dựng khu vui chơi giải trí, tốt nhất là một nơi có thể giải quyết được nhu cầu ăn, mặc, ở, đi chơi, hơn nữa nội thất bên trong cũng phải tùy từng loại cấp bậc, nhất định phải đáp ứng cho từng loại khách hàng, kế hoạch ngày hôm qua thư ký Liễu làm cũng không khác trong suy nghĩ của anh lắm.

Mà ở trên đường, Trần Hạo Vân phát hiện một chiếc Lamborghini màu trắng vượt qua chiếc xe McLaren của anh, trong chớp mắt đó, anh dường như nhìn thấy người ngồi bên trong chiếc xe kia là Tôn Nghị.

“Chẳng lẽ là mình hoa mắt?” Trần Hạo Vân lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi tới nơi, nhìn đồi núi khắp tới, nhà dân được xây từ gạch đỏ cho tới gạch ống, Trần Hạo Vân không khỏi nghĩ tới loại phòng ở theo phong cách dân dã này, đầu năm nay vì kiếm tiền mà chuyện gì mọi người cũng có thể làm được.

Sau khi dừng xe ở phụ cận bên cạnh, Trần Hạo Vân đi bộ vào trong, sau đó anh phát hiện ra 95% hộ dân đều di dời đi, nhưng thi thoảng vẫn có thể đụng tới một hai hộ không dời.

Nhưng sau khi đi tới gần, anh lại thấy được vài người cảnh sát mặc thường phục, cầm theo giấy chứng nhận không di dời tự cấp hỏi chuyện những người dân.

“Chào anh, chúng tôi là người của cục công an, bởi vị nhận được tình báo nói rằng có người bị bắt cóc tới mảnh đất này, đối với chuyện này không biết anh có biết gì hay không, hoặc là gần đây có xảy ra chuyện gì hay không?”

Tuy rằng khoảng cách tới đám người còn xa, nhưng bằng thính lực của Trần Hạo Vân, nghe đám người này nói chuyện không thành vấn đề.

“Hôm qua tôi đang ngủ say, nhưng tới nửa đêm lại bị tiếng động lạ đánh thức, hình như đó là tiếng xe, còn chuyện khác tôi không biết!”

“Vậy cảm ơn anh, nếu như có phát hiện gì, mong anh lập tức liên hệ với chúng tôi!” Cảnh sát vừa nói vừa lấy ra địa chỉ liên lạc.

Ra khỏi cửa nhà dân, mấy người cảnh sát kia lập tức thấy được Trần Hạo Vân, hai bên im lăng nhìn nhau mười mấy giây, ai cũng không động, Trần Hạo Vân biết bản thân không tránh được bị hỏi chuyện.

Mấy người lập tức đi tới, nhìn một thân nhàn nhã Trần Hạo Vân, nữ cảnh sát dẫn đầu theo thói quen lấy chứng minh thư của mình ra: “Chào anh, chúng tôi tới từ cục công an, xin hỏi anh có từng nhìn thấy người nào có hành vi kỳ lạ, hoặc là có xe đi từ nơi này qua không?”

“Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy người nào, cũng không nhìn thấy xe!” Trần Hạo Vân nhanh chóng lắc đầu trả lời, thái độ qua loa này khiến hai người đi bên cạnh cực kỳ khó chịu: “Thái độ của anh có thể nghiêm túc một chút được hay không?”

Trần Hạo Vân không để ý tới hai người, mà là nhìn thoáng qua nữ cảnh sát nói chuyện với chính mình, sau đó lại nhìn đồi núi xung quanh nhà dân, cuối cùng chỉ vào một chỗ phía cao nói: “Nhưng nếu tôi là bọn bắt cóc, nếu đi vào nơi này, tôi nhất định sẽ dấu người ở chỗ kia!”

“Hả, vì sao lại nói như vậy?” Nữ cảnh sát tò mò hỏi.

“Bởi vì bên kia có địa thế cao, người nào cũng sẽ có thói quen ẩn nấp ở nơi đó, cũng có thể là ẩn nấp trong nhà dân, nhưng nếu như là người hơi có đầu óc, cũng sẽ qua bên kia, dù sao tầm nhìn rộng lớn, có thể quan sát toàn bộ khu vực này, các người còn chưa tiến vào nhưng bọn họ đã biết rồi!”

Nghe xong lời anh giải thích, hai tên cảnh sát khác nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh biết chúng tôi đang tìm bọn bắt cóc?”

Nghe đồng đột hỏi như vậy, nữ cảnh sát cũng không khỏi nghi hoặc: “Nhìn cách ăn mặc của anh, không giống như là người nơi này, anh là ai, tới nơi này làm gì?”

Đúng là tai bay vạ gió, ba người bắt đầu nghi ngờ Trần Hạo Vân, nhưng anh lại không hoảng hốt chút nào, khai báo đúng sự thật: “Tôi là Trần Hạo Vân, chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, tới nơi này là để khảo sát đất, bởi vì quyền sử dụng miếng đất này là bị tập đoàn Hưng Thịnh chúng tôi chiếm được!”

“Tập đoàn Hưng Thịnh?”

Ba người nhìn nhau, bọn họ biết công ty này, nhưng có công ty nào mà lại một mình chủ tịch tới khảo sát đất không? Không phải là một người dẫn theo một đám người theo sau sao?

“Anh có thể chứng minh thân phận của mình không?”

“Các người muốn tôi chứng minh như thế nào?”

“Đưa ra chứng minh thư hoặc bằng lái xe gì đó!”

Trần Hạo Vân bất đắc dĩ nhún vai: “Xin lỗi, trước kia tôi làm mất, hiện tại còn chưa đi làm lại.”

“Không có chứng minh thư?” Ba người lại liếc mắt nhìn nhau, lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng.

“Nếu như vậy, thế thì đành phiền anh đi theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến!”

Nghe được lời này, Trần Hạo Vân lập tức không vui, bản thân anh là tới khảo sát đất, lúc này vừa tới không lâu, lại bị bọn họ bắt trở về, chuyện này sao có thể?

Hơn nữa cũng đã nói cho bọn họ bọn bắt cóc tám chín phần mười là ở trên kia, không lên đi tìm thì thôi, thậm chí còn nghi ngờ cả chính bản thân anh.

Advertisement
';
Advertisement