Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

 “Có gì mà không thể? Cậu ta đánh bại Nhiếp Thu với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, giờ đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu đánh lại với Nhiếp Thu, chắc sẽ dễ dàng chiến thắng đúng không?”  

 

“Đã vậy, sao cậu ta chỉ giữ thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi đánh với Cao Hùng chứ?”  

 

“Cậu ta đang mượn tay Cao Hùng để rèn luyện võ đạo của mình, thế nên tuy bây giờ trông cậu ta rất thê thảm, nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, trận đấu này hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cậu ta”.  

 

Advertisement

...  

 

Các cao thủ Ma Tông bàn tán ầm ĩ, nghe các ông lớn nói, đám đông càng kinh hãi hơn.  

 

“Cứ yên tâm, Dương Thanh không thua đâu!”  

Advertisement

 

Đúng lúc này, một bóng người mờ ảo xuất hiện bên cạnh Mã Siêu, mỉm cười nhìn về phía sân đấu võ rồi nói.  

 

“Sư phụ!”  

 

Thấy Lệ Trần, Mã Siêu vội cung kính gọi.  

 

Lệ Trần nhìn hai người trên sân đấu võ, nụ cười trên mặt ngày càng rõ hơn.  

 

Lão biết để Mã Siêu thừa kế chức Ma Tử là quyết định tốt nhất.  

 

Với thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh thể hiện, sau khi Mã Siêu thừa kế chức tông chủ Ma Tông, nếu Ma Tông gặp nạn, chẳng lẽ Dương Thanh lại khoanh tay đứng nhìn chắc?  

 

Chỉ cần Dương Thanh còn ở thế tục, không ai làm gì được Ma Tông.  

 

Đến khi Dương Thanh đột phá Thiên Cảnh, có lẽ Mã Siêu cũng đã chạm đến đỉnh cao dưới Thiên Cảnh rồi.  

 

Có Hồng Ma hỗ trợ, còn có người bảo vệ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ như Nhiếp Thu, Ma Tông sẽ ngày càng mạnh hơn.  

 

Nghĩ tới những chuyện này, nỗi lo của Lệ Trần hoàn toàn biến mất, lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh trên sân đấu võ, lẩm bẩm: “Có lẽ đến lúc nên đi rồi”.  

 

“Ầm!”  

 

Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, một bóng người bay ra ngoài như diều đứt dây.  

 

“Anh Thanh!”  

 

Mã Siêu biến sắc, vội xông tới.  

 

Lúc này, Cao Hùng đứng giữa sân đấu võ, sắc mặt u ám tới cực điểm.  

 

Trên cơ thể người mạnh như ông ta cũng chằng chịt vết thương.  

 

Đối với ông ta, chuyện này đúng là mối nhục.  

 

Lúc này, Dương Thanh đã ngã xuống nơi cách đó mười mấy mét, trông vô cùng thê thảm.  

 

Cao Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Đồ vô dụng Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà cũng dám khiêu khích tôi à?”  

Advertisement
';
Advertisement