Đến tuổi trưởng thành, Yến Từ muốn đến đất phong. Khi chọn lựa người hầu, hắn chọn ta.
Biết tin ta sắp đi, đêm hôm trước Ngân Đào khóc đến sưng cả mắt.
Ta ngồi trong phòng, nhìn nàng vừa xì mũi vừa khóc, ra hiệu: "Ngươi đừng gọi là Ngân Đào nữa, gọi là Hạch Đào đi."
Nàng vẫn không hiểu, chỉ òa khóc: "Ta biết, ta cũng không nỡ xa ngươi."
Ta cũng phụ họa theo hai tiếng, rồi ôm chặt lấy nàng. Chúng ta không nói gì, chỉ chờ trời sáng.
Sau đó ta cảm thấy buồn chán, bèn giơ tay chỉ vào mình: "Có muốn đếm lông mi của ta không?"
Ngân Đào nín khóc mỉm cười, ngửa mặt nằm trên giường, rồi lại bật dậy. Nàng nói: "Được thôi, đến đếm nào."
Tiếc là chưa đếm xong trời đã sáng. Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên tấm nệm hoa nhỏ màu tím.
Ta rời khỏi Yến cung, ngồi trên xe ngựa, vén rèm nhìn lại, Yến cung như một con quái vật khổng lồ, tiễn ta rời đi.
Yến đô. Ta buông rèm xuống, thầm nghĩ có một ngày, con quái vật khổng lồ này sẽ nằm phủ phục dưới chân ta.
Ta nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa lắc lư, sợi tua rua ta buộc trên cán rìu cũng rung động theo sau lưng, rung mãi không ngừng.
-
Yến Từ định cư ở Thanh Châu. Thanh Châu mưa nhiều, vào hè lúc nào cũng sấm sét ầm ầm.
Đêm mưa gió bão bùng, Yến Từ bị ác mộng đánh thức, hoảng hốt gọi tên ta trong phòng ngủ: "Quan Kỳ, Quan Kỳ!"
Ta vào phòng thắp đèn, hắn ngã xuống giường nắm lấy vạt áo ta, không cho ta quay lại.
Ta cầm nến nhìn hắn, một giọt nến rơi xuống mu bàn tay hắn, làm bỏng đến nỗi nổi lên một bọng m.á.u trong suốt. Nhưng Yến Từ không buông tay.
Sau khi nương nương mất, Yến Từ bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy nương nương trồng hoa cẩm tú cầu, lắc cành quế lay hoa.
Yến Từ căm ghét mỗi đêm mưa bão, bởi vì hắn từng thề độc, nếu nói dối sẽ bị trời đánh.
Ta thành thạo ra hiệu: "Phòng chúng ta ở gần nhau, nếu sét đánh c.h.ế.t ngài, cũng sẽ đánh c.h.ế.t ta."
Yến Từ muốn ta hát, ta không hát được, hắn tự hát: "Ngươi đừng qua sông, ngươi cứ qua sông. Qua sông rồi chết, biết làm sao đây?"
Tia chớp trắng bệch chiếu sáng khuôn mặt tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách của hắn, sấm sét nổ vang, hắn cuộn tròn trong lòng ta.
Gối đầu lên đùi ta, hắn khẽ nói: "Quan Kỳ, cửa cung sâu thẳm, thứ duy nhất ta có thể nắm trong tay, chỉ có vạt áo của ngươi."
Được rồi. Nếu người đời long đong lận đận, nhất định phải nắm lấy thứ gì đó. Vậy thứ ta muốn nắm lấy, chỉ có cây rìu.
-
Người ta thường nói: "An cư lạc nghiệp". Năm Yến Từ hai mươi hai tuổi, thành thân với Lâm Yến Ca, con gái duy nhất của Hộ quốc tướng quân.
Ngày hắn thành thân, xương sườn bị gãy do gặp ác mộng trước đó vẫn chưa lành hẳn.
Yến Từ cưỡi ngựa cao, mặc hỷ phục màu đỏ thẫm. Hắn rất hợp với màu đỏ, dường như màu sắc này sinh ra là để tôn lên hắn.
Mày rậm mắt phượng, tuấn tú vô song, hắn là Thập Tam hoàng tử vừa trung hiếu vừa thông minh lanh lợi.
Chỉ có ta biết bí mật sâu kín của hắn, hắn khoác lên mình bộ cẩm y lộng lẫy, nhưng trong thân thể lại ẩn giấu một chiếc xương sườn yếu ớt.
Lễ thành, Yến Từ và nhạc phụ Lâm tướng quân uống rượu trò chuyện thâu đêm, để ta ở lại tân phòng, canh giữ Lâm Yến Ca.
Lâm Yến Ca ngồi trong phòng hai canh giờ, sai ta rót trà mười lần, thay nến bảy lần, đến lần cuối cùng, nàng ta gọi ta lại.
"Nghe nói điện hạ sủng ái một tên đồ tể, hóa ra là ngươi. Quỳ xuống, để ta xem thử."
Ta quỳ xuống, ngón tay trắng nõn của nàng ta vén một góc khăn voan, đôi mắt đẹp xuyên qua khe hở, cao ngạo quan sát ta từ trên xuống, hồi lâu không nói gì.
Ta nâng cây nến hỷ đỏ rực, quỳ sụp xuống. Sọt nến nóng bỏng nhỏ giọt lên tay, ta cảm thấy nhàm chán, suy nghĩ viển vông.
Cổ Lâm Yến Ca mảnh khảnh đến vậy, chỉ cần ta nhẹ nhàng vung rìu, là có thể chặt đứt, nàng ta thậm chí còn chẳng kịp thốt ra tiếng kêu đau.
Tiếc là không thể làm vậy, ít nhất là bây giờ không thể. Ta chỉ là hỏng giọng, chứ không phải hỏng đầu óc.
Tiếng ồn ào trong đại sảnh dần tan biến, nghĩa là hôn yến đã kết thúc, tiếng bước chân của Yến Từ mỗi lúc một gần. Lâm Yến Ca cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Ra ngoài."
Ta lướt qua Yến Từ vừa bước vào phòng tân hôn, sau lưng vang lên tiếng cười duyên dáng như chuông bạc của người phụ nữ.
Tiếng động trầm đục, sau đó là sự im lặng c.h.ế.t chóc. Ta dừng bước, thầm đếm đến ba trong lòng, Yến Từ đẩy cửa ra: "Quan Kỳ, vào đây."
-
Ta quay trở lại phòng tân hôn, ánh mắt lướt qua Lâm Yến Ca đang nằm bất tỉnh trên đất, cúi đầu mài d.a.o xoèn xoẹt.
"Chưa phải lúc." Yến Từ lười biếng đưa tay vén những sợi tóc mai của ta, "Muốn làm gì thì làm, trước khi trời sáng, hãy giúp ta hoàn thành việc này."