Yến Từ nói, bụng của người phụ nữ khiến hắn nghĩ đến hài tử, hài tử khiến hắn nghĩ đến sự ra đời, sự ra đời khiến hắn nghĩ đến cái chết.
Cái c.h.ế.t khiến hắn nhớ đến nương nương. Mà nương nương, khiến hắn nhớ đến những ngày bị Yến Thanh ép ăn phân uống nước tiểu, học cách sủa như chó, điều đó khiến hắn buồn nôn.
Ta vén tay áo Lâm Yến Ca lên, trên cánh tay có một nốt chu sa đỏ tươi, không động phòng, thì không thể xóa nó đi.
Ta cởi từng lớp áo của Lâm Yến Ca, nhưng mãi không cởi được nút thắt y sam, không nhịn được mà giơ tay phàn nàn: "Phiền phức thật." Yến Từ từ phía sau áp sát vào ta, cằm đặt trên vai ta, lòng bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay ta: "Ta dạy ngươi."
Dạy ta cởi yếm của tân nương xong, hắn ngồi xổm trước chậu nước rửa tay, hai tay khum khum đỡ lấy nước, nói: "Đoán xem, trong tay ta đang cầm gì?"
"Quyền thế." Hắn nói, "Trên đời này, thứ đủ tư cách được người ta nâng niu trong tay, chỉ có quyền thế có thể hô mưa gọi gió."
-
Nửa tháng sau khi thành thân, rất nhiều môn khách đến lui không ngớt tại phủ đệ của Yến Từ. Ta đứng dưới gốc cây, nhìn chăm chú vào những đường chỉ tay của mình, nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, Yến Từ nâng chậu nước lên, nói rằng nước đó chính là quyền thế. Vậy hắn có nghĩ đến không, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Lâm Yến Ca không có việc gì làm, lại không chịu được việc ta cứ ngẩn người, nàng ta sai người mua hai mươi con lợn ném cho ta, không g.i.ế.c hết thì không được ăn cơm.
Liên tục hai ngày không được ăn cơm, ta g.i.ế.c xong con lợn cuối cùng, cả người tanh hôi, ta lẻn vào Phật đường ăn vụng đồ cúng.
Quan Thế Âm Bồ Tát, khi hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa, soi thấy năm uẩn đều không, độ hết thảy khổ ách. Cũng xin hãy độ cho kẻ đói khát này.
Yến Từ rất dễ dàng tìm thấy ta, cùng ta cuộn tròn dưới bàn thờ, chậm rãi bóc vỏ khoai lang mật, chia sẻ bí mật với ta.
"Dân đen ở Kinh Châu nổi loạn, Lâm tướng quân điều động binh mã của ông ấy cùng ta đến Kinh Châu, trấn áp quân phản loạn. Phụ hoàng đã ân chuẩn." Hắn bảo ta đưa tay ra, đưa củ khoai lang đã bóc vỏ cho ta, "Đi thôi. Đến Kinh Châu. Ở đó nhiều lợn nhiều người, ngươi sẽ thích."
-
Mới cưới nửa năm, Yến Từ đã chủ động xin đi đánh giặc, đến Kinh Châu trấn áp cuộc nổi dậy của dân chúng.
Gần đến mùa thu hoạch, Yến Đế lại muốn cải ruộng thành vườn dâu, bán tơ lụa sang Ba Tư, đổi lấy bạc trắng, lấp đầy quốc khố.
Nông dân tay lấm chân bùn cầm cuốc xẻng lên, g.i.ế.c một đám quan binh đến giẫm đạp mùa màng, đội ngũ từ đó lớn mạnh, tự xưng là Quân Hộ Điền.
Lâm Yến Ca cho rằng Quân Hộ Điền đã phá hủy tình yêu của nàng ta. Nàng ta nằm úp mặt trên gối khóc lóc, tiếng khóc vang vọng, ba ngày không dứt. Ta không thể không tăng thêm lực khi g.i.ế.c lợn, để tiếng kêu thảm thiết của những con lợn béo át đi tiếng khóc không biết nỗi khổ của nhân gian của vị tiểu thư này.
"Tại sao ta không thể đi cùng?" Nàng ta kéo tay áo Yến Từ, "Nếu ba năm không sinh con, ta phải ăn nói thế nào với Yến quý phi đã khuất?"
Yến Từ chậm rãi rút tay ra, lau nước mắt cho nàng ta: "Ngoan nào, Yến Ca, đừng chạy lung tung."
Ta cúi đầu đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy gân xanh nổi lên trên cổ tay hắn. Hắn đang nhẫn nhịn, giống như ta, Yến Từ cũng rất giỏi nhẫn nhịn.
-
Năm mới trôi qua, ta theo Yến Từ đến Kinh Châu, đêm nghỉ ngơi, Yến Từ phát hiện ra Lâm Yến Ca.
Nàng ta trốn trong xe chở lương thảo, trà trộn vào đội ngũ, bởi vì trong số những người làm tạp dịch cũng có cung nữ, vậy mà không ai phát hiện ra nàng ta.
"Ta sẽ không gây thêm phiền phức đâu." Lâm Yến Ca cầu xin, "Để Quan Kỳ hầu hạ ta có được không?"
Nói là không gây thêm phiền phức, nhưng nàng ta đã gây cho ta rất nhiều phiền phức, thế là ta chợt hiểu ra, hóa ra nàng ta không coi ta là người.
Lâm Yến Ca ở trong doanh trại không có việc gì làm, liền hành hạ ta để giải khuây, dỗ dành nàng ta vui vẻ, nàng ta sẽ nói nhiều hơn vài câu.
Lâm Yến Ca nói, hổ phù của Đại Yến có tổng cộng bốn miếng. Hai miếng ở Yến Đế, một miếng ở cha nàng ta, một miếng ở Yến Trạm, Yến Từ không có gì cả.
Là cha nàng ta tiến cử Yến Từ với Yến Đế, Yến Đế mới cho Yến Từ mượn một miếng hổ phù để điều động quân đội, Yến Từ nên yêu nàng ta.
"Cho nên ngươi có hiểu không?" Nàng ta đá đổ chậu nước nóng ta bưng đến, túm tóc ta, gằn từng chữ, "Đừng có quay đầu lại mách lẻo với hắn, các ngươi quen biết nhau bao nhiêu năm thì sao, ta có đối xử tệ bạc với ngươi thế nào, hắn cũng sẽ không nói gì đâu, hiểu chưa?"
Ta gật đầu. Nàng ta hài lòng buông tay, ung dung ngồi xuống: "Đi lấy nước nóng đến đây, ta muốn tắm rửa sạch sẽ, diện kiến điện hạ."
-
Quân Hộ Điền tuy chưa qua huấn luyện, nhưng lại có đầy nhiệt huyết, rất nhanh đã khiến quân triều đình nhát gan sợ c.h.ế.t phải chịu thất bại.
Yến Từ cùng phó tướng Trương Ngộ trở về, cởi bỏ trường bào ướt sũng, có thể vắt ra nửa thùng nước máu.
Mùi tử khí vây quanh hắn, Lâm Yến Ca vốn định tiến lên nghênh đón, nhưng mùi tanh hôi thối rữa đó khiến nàng ta nôn khan không ngừng.
Cười gượng nhận lấy chiếc áo choàng, nàng ta quay người ném nó cho ta: "Đi giặt sạch rồi đưa lại cho ta."
Giặt xong chiếc áo choàng này, ta đi phơi quần áo, nhìn thấy một chiếc nệm màu tím in hoa nhỏ, ngốc nghếch nằm phơi nắng trên sào.
Dưới tấm nệm, Ngân Đào đang phe phẩy chiếc quạt mo, trừng lớn mắt, nàng ta la lên: "Ngươi đoán xem ta đến làm gì?"
Trước khi nàng ta tiết lộ đáp án, ta đã ra hiệu: "Ngân Đào, ngươi đừng có nhớ nhung mấy sợi lông mi rách nát đó nữa."