Thậm chí không đợi đến ngày sinh nhật ta, tối hôm sau, Yến Từ đã không thể chờ đợi được nữa, muốn tặng quà lớn cho ta.

Hắn hỏi nhà cữu cữu ta có còn ở Yến đô không. Ta nói có. Hắn liền muốn ta nói ra chỗ ở.

Hắn dẫn ta lẻn vào nhà cữu cữu mà ta nói. Ngôi nhà tranh đã xây thêm gác xép, ruộng đồng có thêm một con bò già, cảnh tượng thật ấm áp.

Hai vợ chồng đang ngủ say trong phòng ngủ, tiếng thở nặng nề, giống như gió nóng thổi ra từ lò sưởi trong ngày đông.

Hôm đó vừa đúng lúc có tuyết đầu mùa, còn nửa tháng nữa mới đến sinh nhật ta. Yến Từ chắp tay sau lưng: "Quan Kỳ, đến mở quà của ngươi đi."

Ta nắm chặt cán rìu, giơ cao lưỡi rìu lên, hắn lại đột nhiên đưa tay ngăn ta lại: "Chờ đã."

"Ngươi đã nói với ta, hai người này bán ngươi vào cung, đổi lấy phú quý vinh hoa. Nếu c.h.é.m c.h.ế.t một nhát, chẳng phải là quá rẻ cho bọn họ sao?"

"Kiên nhẫn một chút." Yến Từ nhẹ giọng nói, "Nhận được quà lớn, nên từ từ mở ra."

-

Nửa đêm canh ba, lưỡi rìu của ta nhẹ nhàng lóc thịt trên mặt người phụ nữ, bà ta bị đau đánh thức.

"... Quan Kỳ?" Hình như nhận ra ý đồ của ta, bà ta đau đớn liên tục cầu xin, "Máu mủ... tình thâm... tha cho...cữu cữu... cữu mẫu..."

Người đàn ông trắng trẻo mập mạp cũng bị đánh thức, sợ đến mức tè ra quần, nửa ngày không nói nên lời.

Một lúc sau ông ta mới lấy lại tinh thần: "Ngươi là chủ tử nào trong cung? Sao lại để mặc cho nô tài làm hại bá tánh, chẳng lẽ không sợ hủy hoại thanh danh của mình sao?"

"Truyền ra ngoài?" Yến Từ đứng bên cạnh ta, cười khẩy, "Chết rồi thì còn truyền ra ngoài được sao?"

Ta đã g.i.ế.c heo nhiều năm rồi. Người khác dùng d.a.o g.i.ế.c heo, nhưng ta lại thích dùng rìu. Ta thích mài nó thật sáng bóng, vung lên oai phong lẫm liệt, ánh sáng lạnh lẽo. Bất kể là heo hay người, tốt hay xấu, đều khó thoát khỏi số phận bị ta xẻ thịt.

Không biết vì sao, trong khoảnh khắc giơ rìu lên, ta bỗng nhiên ù tai, gần giống với tiếng d.a.o cạo đĩa sứ, khiến màng nhĩ ta đau nhức.

Sợi tua rua màu đỏ trên cán rìu lắc lư, ta nhìn cữu mẫu ta, bà ta khẽ gật đầu gần như không thể nhận ra.

Tay chạm, vai dựa, chân giẫm lên, đầu gối quỳ xuống, tiếng xương cốt gãy răng rắc, tiếng d.a.o sắc bén, không gì không đúng nhịp.

Khi buông cán rìu ra, ta mới phát hiện lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, ướt nhẹp, thật kinh tởm.

Ánh mắt lướt qua t.h.i t.h.ể tan nát trên giường, ta nhìn Yến Từ, hắn nhặt cây xẻng từ góc phòng lên, gật đầu ra hiệu.

Giết người c.h.é.m đầu, A Di Đà Phật. Chôn tại chỗ, thiện tai thiện tai.

-

Sau chuyện này, Yến Từ không còn nghi ngờ ta nữa, hắn tin chắc ta không phải là Yến Thiên Thu.

Dù sao ta thật sự tên là Quan Kỳ, thật sự có cữu cữu cùng cữu mẫu sống ở Yến đô, ta còn thật sự đã c.h.ặ.t x.á.c bọn họ thành từng mảnh.

Yến Từ không còn nghi ngờ nữa, ngày tháng cứ thế trôi qua như thường lệ, bình lặng mà ấm áp.

Giờ đây Yến Đế đã như ngọn nến trước gió, còn Yến Từ nắm giữ binh quyền, đầy dã tâm. Ta biết, Yến Từ đang chờ đợi thời cơ thích hợp.

Ta nghĩ, Yến Từ có lẽ sẽ không bao giờ biết, ta cũng đang chờ đợi thời cơ thích hợp.

Phủ đệ mùa đông vô cùng yên tĩnh, lò than trong thư phòng vẫn kêu xèo xèo như thường lệ. Đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày ta mài mực cho hắn ở Yến cung, nhưng ta vẫn không thể tránh khỏi việc buồn ngủ vào buổi trưa yên tĩnh này.

Tỉnh dậy khi Yến Từ đã bắc sẵn vỉ sắt lên lò, nướng những củ khoai lang mật chảy dẻo thơm lừng. Ta vươn tay ra định cầm lấy, liền bị bỏng rụt lại, bèn đưa tay véo vành tai lạnh ngắt của Yến Từ, bị hắn hất tay ra mới thôi.

Mấy ngày liền lao lực, đêm xuống, Yến Từ gục trên bàn ngủ thiếp đi. Ta rút chủy thủ ra, kề vào sau gáy hắn, nhưng hơi thở hắn vẫn đều đều, lâu dài.

Xác định Yến Từ không giả vờ, ta nhẹ nhàng rút tờ giấy đang bị cánh tay hắn đè lên, đọc lướt qua.

-

Mỗi ngày Yến Từ đều phải xử lý rất nhiều thư từ, mỗi bức thư ta đều xem xét rất kỹ.

Mùa đông sắp đến, chiến sự Tây Bắc căng thẳng, Yến Đế ra lệnh cho Yến Từ hộ tống quân nhu chi viện biên ải, cùng Lâm tướng quân và Yến Trạm chống địch.

Thế nhưng Yến Từ đã sớm cấu kết với đám sơn tặc trên đường, định bày ra một màn kịch hay ho.

Hắn sẽ lệnh cho tâm phúc hộ tống hai mươi xe rơm rạ đến biên ải, tâm phúc sẽ hỗ trợ đám sơn tặc đã bị mua chuộc, cướp lấy hai mươi xe rơm rạ này.

Còn áo ấm và lương thực sẽ do Yến Từ bí mật hộ tống, đưa đến cho đội quân mà hắn âm thầm nuôi dưỡng.

Trong cung, Yến Đế bệnh nặng, biên cương chiến sự căng thẳng, nội ưu ngoại hoạn, đúng là thời cơ để Yến Từ thẳng tiến Yến đô, dẫn binh san bằng Yến cung.

Hắn muốn dùng vật tư chống địch để bành trướng thế lực của mình, thừa cơ mà vào, thâu tóm giang sơn.

Dù Yến Từ ngày càng lớn, thế lực ngày càng mạnh, nhưng nhìn những kẻ có thể dùng bên cạnh hắn, không ai đáng tin hơn ta.

Ta đặt những bức thư về chỗ cũ, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, lặng lẽ gặm củ khoai mật đã nguội.

Chưa đầy nửa tháng, quả nhiên, Yến Từ dặn dò ta, muốn ta hộ tống hai mươi xe rơm rạ đến biên ải, cùng đám sơn tặc diễn một vở kịch hay.

Advertisement
';
Advertisement