Ta tỉ mỉ lột da mặt Lâm Yến Ca xuống, ngâm trong nước thuốc, chế tạo thành mặt nạ.

Thay y phục gấm vóc, thắt chặt đai lưng thêu kim tuyến, dán lên mặt nạ mỹ nhân, ta vịn tay Ngân Đào, chậm rãi bước vào xe ngựa.

Đêm qua, phó tướng Trương Ngộ say rượu nổi sắc tâm, lẻn vào doanh trướng của Vương phi, muốn làm chuyện cẩu thả.

Người g.i.ế.c heo Quan Kỳ vì bảo vệ trong sạch cho Vương phi, c.h.é.m đầu Trương Ngộ, tự biết tội lỗi khó dung thứ, vì không muốn liên lụy đến Thập Tam điện hạ, nàng lột da mặt mình, bò ra khỏi doanh trướng muốn bỏ đi, cuối cùng vì mất m.á.u quá nhiều, c.h.ế.t ngay ngoài lều.

Vương phi Lâm Yến Ca tính tình cương liệt, vì bảo vệ trong sạch đã cắn lưỡi tự sát. Tuy được cứu chữa kịp thời, nhưng nàng cắn bị thương lưỡi, không thể nói chuyện được nữa.

Trong xe ngựa, Yến Từ dựa vào vai ta ngủ. Ngân Đào ở bên ngoài khóc hu hu, ta vén rèm xe nhìn nàng.

Nàng hoảng hốt đưa tay lau nước mắt, ra vẻ muốn tự tát mình. Ta từ trong xe đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, khẽ lắc đầu.

Ta thật muốn nói chuyện với nàng, nói Ngân Đào đừng buồn, Thập Tam điện hạ ngủ rồi, ngươi tranh thủ đếm lông mi đi.

Đáng tiếc nàng chỉ lo khóc, mà ta cũng không thể mở miệng nói chuyện với nàng. Buông rèm xe xuống, ta cảm thấy hai mắt cay xè, nhưng lại không thể khóc.

Nghe nói nước mắt của con người là có hạn. Nếu như trước kia khóc quá nhiều nước mắt, về sau sẽ không còn một giọt nước mắt nào nữa.

-

Khi quân mã tiến đến Thanh Châu, đón chào Yến Từ là rau cải thối của bá tánh Thanh Châu.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, giống như năm đó hắn hãm hại Yến Thanh, lưng thẳng tắp, bất động, đón nhận những lời mắng nhiếc.

"Cẩu tặc của hôn quân! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi đời này chắc chắn sẽ không c.h.ế.t tử tế!"

"Nếu tiên đế còn, nếu tiên đế còn... làm sao đến lượt lũ sâu mọt các ngươi, thao túng thiên hạ Đại Yến!"

"Đồ cầm thú đội lốt người, ngay cả người già phụ nữ và trẻ em cũng không tha, đúng là quái vật."

Tiếng mắng chửi không thể nghe nổi, ta thấy buồn chán, bèn nhảy xuống xe ngựa, ba bước gộp thành hai bước, nhảy lên con tuấn mã của Yến Từ.

Đêm đó hắn nói đúng thật. Ta và hắn, quả thật là một đôi tiện nhân trời sinh.

Rau thối ném trúng sống mũi Yến Từ, hắn ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt cụp xuống: "Ngươi có biết, vì sao ngươi có thể dùng rau này ném ta không?"

"Ta lĩnh mệnh tiêu diệt Quân Hộ Điền, nhưng thiết kỵ của ta, chưa từng đặt chân lên ruộng đồng của bá tánh."

"Yến Đế muốn đổi ruộng thành vườn dâu ở Kinh Châu và Thanh Châu, ruộng ở Kinh Châu trước bị quan binh của huyện lệnh giẫm đạp, sau bị Quân Hộ Điền trưng dụng."

"Vì sao Thanh Châu các ngươi lại thoát nạn?" Hắn vung roi quất ngựa, "Vì ta ở đây! Ta Yến Từ ở đây!"

Bá tánh im thin thít, nhường đường cho xe ngựa, Yến Từ thúc ngựa phi nhanh, ta ôm eo hắn, nhìn mũ miện của hắn bay phấp phới trong gió.

Sợi tua rua màu đỏ được tháo ra từ cán rìu, đang được buộc trên eo ta, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.

-

Khải hoàn hồi triều. Yến Đế không thu hồi binh phù trong tay Yến Từ, mà để lại cho hắn.

Đại Yến nội ưu ngoại hoạn, nội ưu giao cho Yến Từ, ngoại hoạn giao cho Yến Trạm. Yến Trạm đến biên cương, cùng Lâm tướng quân chống giặc ngoại xâm.

Cuối cùng cũng tiến gần hơn đến quyền lực, Yến Từ dọn về Yến đô, để tiện bề Yến Đế sai khiến.

Còn ta, ta hầu hạ Lâm Yến Ca gần hai năm, trở thành Lâm Yến Ca, ta không tốn chút sức lực nào, kế thừa tất cả những gì nàng có.

Chỉ có một thứ không thể, đó là thư từ cha nàng, vị tướng quân ở biên cương gửi về.

Yến Từ chưa từng nghi ngờ ta ngu dốt không biết chữ, luôn sai ta mài mực, sau đó bắt chước nét chữ của Lâm Yến Ca, viết thư trả lời.

Nói dối. Đây là việc hắn giỏi nhất. Lời nói dối của hắn còn rẻ mạt hơn cả nước mắt của hắn.

Còn ta trồng tú cầu, trồng cây quế, giã dầu bưởi, nướng cá rô, đôi khi thấy tay ngứa, cũng muốn mua nửa con heo về chặt chơi.

Để không làm kinh động đến người hầu, trò tiêu khiển này luôn diễn ra vào nửa đêm, Yến Từ là khán giả duy nhất của ta.

Năm này qua năm khác, chúng ta cấu kết với nhau, cùng nhau mua vui, để khiến những ngày tháng và tham vọng của nhau trở nên rộn rã, đầy màu sắc..

-

Yến Đế bệnh nặng, triều đình bề ngoài sóng yên biển lặng, bên trong đã dậy sóng, nhưng không ai hành động, mọi người đều đang chờ đợi.

Ngày sương giáng, Yến Từ tan triều, nói với ta: "Chúng ta đều rất giỏi nói dối, đúng không?"

Căn bệnh đa nghi của Yến Từ lại tái phát. Ta biết hắn sắp giao phó cho ta trọng trách, hắn muốn lợi dụng ta, nên cẩn thận dò hỏi ta.

Hắn nghi ngờ ta. Hắn nghe được tin đồn trên triều, Yến Lễ, vợ con bị giết, con gái của hắn có thể vẫn còn sống.

Năm xưa Yến Đế cấu kết với phó tướng, cướp ngôi của huynh trưởng Yến Lễ, vợ con của Yến Lễ bị thiêu sống, đến mức không nhận ra hình dạng.

Cô gái đã c.h.ế.t tên là Yến Thiên Thu, nếu nàng còn sống, hẳn là trạc tuổi ta.

Ta vốn định ra hiệu với hắn, muốn gán tội thì thiếu gì cách, nhưng cuối cùng vẫn đổi thành lời nói rõ ràng, dùng những cử chỉ trông có vẻ không thông minh lắm để đáp lại hắn: "Ngươi vô cớ nghi ngờ ta."

Yến Từ đưa tay vuốt tóc mai ta, giọng điệu dịu dàng: "Sinh nhật của ngươi sắp đến rồi, đúng không?"

Luôn như vậy, nói những câu đố chữ chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng nhiều năm chung sống đã hình thành nên sự ăn ý, khiến ta trong nháy mắt hiểu được ý hắn.

Yến Từ muốn biết thân phận của ta có giả mạo hay không, hắn sẽ lấy danh nghĩa tặng quà sinh nhật để thăm dò hư thực của ta.

Advertisement
';
Advertisement