Ta dùng gáo gỗ múc rượu thơm nồng, uống liền ba gáo. Muốn uống tiếp thì đã có người xót xa ngăn lại.

Đầu lĩnh sơn tặc sai người canh chừng ta, xem một canh giờ sau ta còn sống hay không.

Tiếng hô hào vang vọng khắp núi rừng, kinh động hàng ngàn con quạ, hoảng sợ vỗ cánh bay lên trời.

Tròn một canh giờ trôi qua, ta vẫn ngồi trước xe ngựa, lắc lư chân một cách buồn chán.

Đã có kẻ không thể chờ đợi được nữa, tên sơn tặc thèm rượu đưa tay vào vò rượu trước, uống một ngụm lớn, tấm tắc khen: "Thơm, thật sự rất thơm!"

Những người còn lại nhìn mà thèm nhỏ dãi, lại thấy vàng sắp chuyển xong, bèn chen lên tranh nhau uống rượu.

Rượu hoa quế ủ năm mươi năm, đời người có bao nhiêu cái năm mươi năm để chờ đợi, để kìm nén, mới ủ nên vò rượu quý hiếm này.

Chia không đều, mấy tên sơn tặc đánh nhau túi bụi, đ.â.m c.h.ế.t một tên, đầu lĩnh sơn tặc bực bội không chịu nổi.

"Được rồi, được rồi!" Hắn ném đao xuống, sải bước đi tới, giơ vò rượu lên, "Ta chia, ai cũng có phần!"

-

Nửa quả núi đều chìm trong mùi rượu nồng nặc, cho đến khi giọt rượu cuối cùng cũng bị l.i.ế.m sạch.

Đầu lĩnh sơn tặc uống nhiều nhất, hắn lảo đảo đi đến trước mặt đám quan binh, định làm theo lời Yến Từ, g.i.ế.c người diệt khẩu, nhưng lại ngã quỵ xuống.

Tứ chi co giật, sùi bọt mép, đao rơi xuống đất loảng xoảng, thế mà, tuyết rơi rồi.

Nửa khắc sau, tuyết lớn phủ kín xác c.h.ế.t khắp nơi, đám sơn tặc mắt trợn ngược, mặt mày tím tái, c.h.ế.t gục giữa rừng.

Còn lại vài tên toàn thân mềm nhũn, còn thở thoi thóp, ta liền xách rìu, lần lượt bổ tới.

Rượu này quả thật đủ nồng, ngay cả bước chân ta cũng trở nên nhẹ nhàng, dựa vào hơi rượu này, lại khiến ta c.h.é.m g.i.ế.c rất hăng say.

Một tên cũng không tha, kiểm tra từng tên một, không biết c.h.ế.t hay chưa, vậy cứ coi như đang giả chết.

"Ngươi... hạ độc vào rượu..." Đôi mắt đỏ ngầu của tên kia nhìn chằm chằm cây rìu đang giơ cao của ta, "Tại sao... ngươi... không trúng độc..."

Vì ta đã nhét độc vào giữa cục đá. Đồ ngu. Các ngươi chờ càng lâu, độc càng tan vào rượu.

Ở bên cạnh Yến Từ, ta đã học được quá nhiều thứ. Không biết hắn có hối hận không, hối hận vì đã nuôi một con sói hoang đầy dã tâm.

Yến Từ, ngươi chúc ta thượng lộ bình an, bình an trở về, cám ơn ngươi, ta nhất định sẽ làm theo ý ngươi.

-

Chém rơi đầu tên sơn tặc cuối cùng, ta trở lại trước mặt đám quan binh vẫn đang hôn mê, kiểm tra thẻ bài trên người bọn chúng.

Những cái tên xuất hiện trong thư của Yến Từ, bất cứ kẻ nào có dính líu đến hắn, một tên cũng không tha, đều phải chết.

Sơn thây biển máu, xương vụn đầy đất, ta nhặt lên một cành cây khô, chấm vào dòng m.á.u nóng sục sôi, viết chữ trên nền tuyết trắng mênh mông.

Cho đến lúc bình minh, thuốc mê tan hết, có kẻ mơ màng tỉnh dậy. Hắn nhìn quanh bốn phía, mặt mày tái mét.

"Đừng! Đừng g.i.ế.c -" Nhìn thấy ta mình đầy máu, hắn như nhìn thấy Diêm Vương, chưa kịp xin tha, ta đã túm lấy cổ áo hắn.

Như lôi heo, ta kéo tên đại hán cao bảy thước này đến chỗ nền tuyết viết đầy chữ máu.

[Yến Từ cấu kết với sơn tặc, mưu đồ soán ngôi... Ta là mật thám Yến Trạm cài bên cạnh Yến Từ... Sơn tặc đã bị ta tiêu diệt toàn bộ. Giờ phái một người về Yến đô báo tin lương thảo bị cướp... Những người còn lại, lập tức hộ tống ta đến biên quan.]

Nhiều năm trước, có một thư đồng tên là Văn Mục, hắn viết chữ Khải nhỏ nét mảnh mai độc nhất vô nhị, trong Yến cung, không ai sánh bằng.

Không ai biết, cái gọi là đồ tể Quan Kỳ kia, cũng biết viết, nàng viết còn đẹp hơn bất kỳ ai.

Đó là mẫu thân nàng nắm tay nàng, từng nét từng nét dạy nàng viết. Chữ mẫu thân nàng viết còn đẹp hơn nàng, chỉ là đã bị thiêu c.h.ế.t rồi.

Nhảy lên lưng tuấn mã, không cần quát lớn, ta chỉ cần giơ roi lên cao, nó sẽ phóng vó phi nước đại.

Ta phi nhanh xuống con đường núi, nhìn ra xa, muôn vàn nhà dân nằm rạp dưới chân núi, màn đêm buông xuống, đúng là lúc nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, khói bếp lượn lờ, gió lạnh như d.a.o cứa vào mặt ta, m.á.u ta sôi trào, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng bừng.

Phi nhanh suốt đêm, ánh dương vừa ló rạng, muôn trượng ánh ban mai chiếu sáng con đường bằng phẳng dưới chân núi, ta vung roi: Chạy! Chạy về phía con đường sáng lạn của ta!

-

Biên quan lạnh lẽo, gió tuyết cuồng bạo, những chiến sĩ ăn mặc phong phanh túm tụm bên đống lửa, hai má đỏ ửng vì lạnh.

Ta phi ngựa suốt đường, bụi đường mịt mù, vén rèm trướng của Yến Trạm, bước vào.

Yến Trạm thay ta cởi áo choàng lông thỏ, phủi lớp tuyết bám trên đó, Lâm tướng quân kinh ngạc đứng dậy: "Yến nhi?"

Gỡ lớp mặt nạ, ta ra hiệu với Lâm tướng quân đầy vẻ phong sương: "Lâm Yến Ca đã c.h.ế.t rồi."

Ông ta vẫn còn chút may mắn, nhìn về phía Yến Trạm, Yến Trạm đưa tay nắm lấy vai Lâm tướng quân: "Nàng ấy nói, ái nữ của ngài, đã c.h.ế.t rồi."

Lâm tướng quân Lâm Quốc Hiêu lảo đảo hai bước, vịn vào bàn ghế: "Không, không... Sao nó lại..."

Ta giơ tay lên: "Năm thứ hai nàng ấy gả cho Yến Từ, Yến Từ vì muốn lấy lòng Yến Đế, đã cạy hộp sọ nàng ta, dâng lên cho Yến Đế."

Không ngờ ta cái kẻ câm này cũng nói dối vanh vách, ta khoa tay múa chân:

Ta chỉ vào mình: "Vì không muốn bị phát hiện, hắn lột da mặt Lâm Yến Ca, dán lên mặt ta, còn bắt chước nét chữ nàng ấy hồi âm."

Yến Trạm làm phiên dịch cho ta, thuật lại những lời nói dối này, từng chữ từng chữ một cho Lâm Quốc Hiêu nghe.

"Ta đã khuyên nó..." Giọng ông ta run rẩy, nước mắt tuôn rơi, "Yến Từ đã từng g.i.ế.c người, hắn là kẻ bò ra từ Yến cung! Trong Yến cung ai mà không phải lòng dạ hiểm độc miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm... Yến nhi ngây thơ chất phác, nó không chế ngự được, không chế ngự được đâu!"

Lâm Quốc Hiêu cởi bầu rượu bên hông, tu ừng ực mấy ngụm, lao ra khỏi trướng, c.h.é.m loạn xạ vào hàng rào. Có binh sĩ không biết chuyện gì tiến lên hỏi, ông ta hít sâu một hơi, gào lên: "Cút... Cút!"

Advertisement
';
Advertisement