Lâu sau, Lâm Quốc Hiêu mắt đỏ hoe hỏi ta: "Ngươi đã là tâm phúc của Thập Tam điện hạ, sao lại đầu quân cho Thập Lục điện hạ?"
Không cần ta trả lời, Yến Trạm đã thay ta mở lời, nói cho Lâm Quốc Hiêu đáp án:
"Nàng tên là Quan Kỳ, mười hai tuổi, dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ. Ta đã cứu sống cha mẹ nàng đang bệnh nặng. Cha mẹ nàng là đồ tể, bảo nàng chặt nửa con heo để chiêu đãi ta. Ta thấy nàng mổ heo thành thạo, là một nhân tài, liền đưa nàng đi."
"Quan Kỳ vì muốn báo ân, liền trở thành tâm phúc của ta. Ta cài nàng vào Yến cung, giám thị Yến Từ, chờ thời cơ hành động."
"Chờ." Yến Trạm nói, "Ta bảo nàng chờ. Nàng ở bên cạnh Yến Từ, chờ gần mười năm."
Ta cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng Yến Trạm, nghe hắn thao thao bất tuyệt, nói về hoài bão vĩ đại của hắn, nói về bao năm nhẫn nhịn của hắn.
Thế gian này chẳng qua chỉ là vại nước vo gạo, người người sống mơ mơ màng màng, yêu hận lẫn lộn, thiện ác cũng lẫn lộn.
Thần y cứu người, hoàng tử cứu dân... Dược đồng chịu khổ thay mẹ, người con hiếu thảo tức giận...
Quạ trên đời đều đen như nhau, moi t.i.m gan ra, kẻ nào chẳng giống ta, bẩn thỉu hèn mọn.
-
"Lâm tướng quân, ta biết ngài mong biên cương yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp."
Yến Trạm nắm tay Lâm Quốc Hiêu, ân cần khuyên bảo, "Nhưng ngài hãy nghĩ xem, nghĩ xem những kẻ ngài bảo vệ đã đối xử với ngài thế nào?"
"Ngài vì Yến Đế trấn thủ biên quan, hắn lại ăn óc con gái ngài."
"Ngài giúp Yến Từ thăng quan tiến chức, hắn lại phụ lòng tin tưởng của ngài."
"Bệnh rồi, bệnh rồi! Đại Yến đã bệnh thời kỳ cuối rồi. Thiên hạ này ai ai cũng bệnh, trừ, trừ ngươi và ta."
Yến Trạm nhẹ giọng nói: "Ngươi, ta, chính là vị danh y kia."
Ta biết nhiều năm nay, Yến Trạm vẫn luôn dòm ngó ngôi báu, nhưng hắn khác hẳn Yến Từ, hắn muốn làm người tốt.
Yến Trạm muốn làm một vị anh hùng yêu dân như con, trung thành bảo vệ đất nước, một anh hùng xuất quân với danh tiếng lừng lẫy.
Vì vậy hắn kiên nhẫn chờ đợi, hắn cài người đồ tể mù chữ vào bên cạnh Yến Từ, chờ Yến Từ nghĩ cách lật đổ Yến Thanh, lại chờ Yến Từ lộ ra dã tâm soán ngôi, chờ Lâm Quốc Hiêu liên minh với hắn, chờ hắn danh tiếng lừng lẫy, sẽ cho vó ngựa của vạn quân san bằng Yến cung, trải cho Yến Trạm một con đường quang minh dẫn đến ngai vàng.
Chờ rồi chờ, cuối cùng cũng chờ đến ngày này, hắn và Lâm Quốc Hiêu cùng nắm giữ hai miếng hổ phù, điều động mười vạn đại quân, ùa về Yến đô mai phục.
Còn ta, ta là công thần lớn nhất của Yến Trạm, đang nằm trong lòng hắn, chờ hắn xem cổ họng ta.
Xe ngựa chạy về Yến đô lắc lư, ngón trỏ Yến Trạm ấn vào lưỡi ta, ta lười lười nằm đó, mặc hắn xem cho đã.
Yết hầu là một con đường hẹp và ngắn như vậy, dù hắn có nhìn đến tận cùng, cũng không nhìn thấy lòng người.
-
Ngày Yến Từ tấn công Yến cung, Yến Trạm và Lâm Quốc Hiêu dẫn quân xuất kích, giao chiến với hắn.
Cửa thành Yến đô mở toang, chiến hỏa ngút trời, bá tánh lưu lạc tha hương dắt díu nhau, hoảng loạn chạy ra khỏi thành.
Từ cửa thành đến Yến cung là con đường đá xanh dài hun hút, nhuốm đầy m.á.u tanh hôi thối.
Ngón tay cụt, t.h.i t.h.ể nát vụn nằm la liệt khắp nơi, binh lính vung đao c.h.é.m giết, như c.h.é.m dưa thái rau, đã g.i.ế.c đến mức hai mắt đỏ ngầu, không còn nhận ra ai.
Yến cung rộng lớn như vậy, chỉ có vài chỗ chưa bị m.á.u nhuộm đỏ, trong đó có Trích Tinh các.
Trích Tinh các là lầu các được xây dựng để các quan Tư Thiên giám quan sát thiên văn, nhưng lại bị Yến Đế soán ngôi chiếm làm của riêng, hưởng lạc tại đây.
Trong các có một đường hầm bí mật dẫn ra ngoài cung, còn ta đang canh giữ ngay lối ra đường hầm, nắm chặt chiếc rìu.
Thở dốc, ta đang thở dốc dữ dội, lồng n.g.ự.c phập phồng liên hồi, hai má đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, người bắt đầu run rẩy.
Ta thật sự rất vui vẻ, phấn khích, cũng thật sự hạnh phúc, trên đời này không còn ai sung sướng hơn ta nữa.
Ta che giấu thân phận, nói dối thành tánh, lăn lộn trong Yến cung ăn thịt người đó, chỉ vì muốn chữa căn bệnh quái ác của ta, chữa căn bệnh trong lòng ta!
Hận thù, đó chính là tên của căn bệnh quái ác đó. Nó hành hạ ta, ngày đêm, không được yên giấc.
-
Trời đất lạnh lẽo, nhưng lòng ta lại nóng như lửa đốt, hơi thở không ngừng phả ra từ miệng ta.
Yến Đế kinh hoàng thất thố chính là chạy trốn từ đường hầm này, hắn gầy trơ xương, hai má hóp lại, chỉ có đôi mắt phượng vẫn còn lóe sáng, nghe nói hắn mắc bệnh hiểm nghèo từ nhỏ, những năm sau đó, vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc chữa bệnh.
Hận, hận, hận! Mà giờ đây kẻ ta hận nhất đang ở ngay trước mắt, hạnh phúc này khiến ta choáng váng đầu óc, suýt chút nữa không đứng vững.
Ta thật muốn từ từ hành hạ Yến Đế, nhưng lại sợ đêm dài lắm mộng, suy đi tính lại, vẫn là dứt khoát cho xong.
Thấy có người canh giữ ở đây, trên gương mặt hốc hác của Yến Đế lộ vẻ kinh ngạc, hắn dè dặt rụt rè trong đường hầm: "Ngươi là ai?"
"Là ta." Ta há miệng không tiếng, cố gắng phát âm rõ ràng, "Ta là đại phu đến chữa bệnh cho ngươi."
"Trẫm chưa từng gặp ngươi." Hắn Hắn lặng lẽ lùi vào đường hầm, "... Nếu là đại phu, sao không chữa bệnh câm của ngươi?"
Ta cười ha hả, hay nói đúng hơn là ta há miệng, hít vào thở ra, đó chính là nụ cười của kẻ câm, nụ cười của người bệnh.
Cười rồi cười, ta liền kéo rìu bước vào đường hầm, hắn bắt đầu chạy, ta bắt đầu đuổi, rìu kéo lê trên mặt đất, b.ắ.n ra tia lửa.
Ta đuổi kịp hắn, đưa tay túm tóc hắn, hắn đau đớn kêu lên: "Trẫm, trẫm... Ngươi là Yến - cứu!"
Ăn thứ óc người c.h.ế.t tiệt kia, ăn đến mức đầu óc lẫn thân thể đều hỏng hết rồi. Để đại phu này kê cho ngươi một đơn thuốc: Quỳ xuống, vươn cổ, chịu chết.
Như cưa gỗ, từ từ cưa xương hắn, cuối cùng đầu Yến Đế rũ xuống, tiếng kêu rên dần nhỏ lại.
Ngươi xem. Ta không lừa ngươi, ta thật sự là đại phu. Nhìn xem đôi tay thần kỳ hồi xuân của ta này, c.h.é.m c.h.ế.t ngươi rồi, ngươi chẳng phải đã hết bệnh rồi đấy thôi?