Trước khi ta trở thành Quan Kỳ, ta tên là Yến Thiên Thu.

Cha ta là quốc quân yêu dân như con - Yến Lễ, mẹ ta là hoàng hậu đoan trang đức hạnh - Hạ Đồng.

Còn ta là công chúa của Đại Yến, ta thích viết chữ, cũng thích ca hát.

Ta thích mẫu hậu nhất, chữ viết của bà giống như hoa mai, ẩn chứa sự kiên cường; giọng hát của bà giống như tiếng chim hót, du dương êm tai.

Ta thích phụ hoàng thứ nhì, ông chăm lo việc nước, được người người yêu mến, ta tự hào về ông.

Ta thích Lâm Xuân Lan thứ ba, bà là nhũ mẫu nuôi ta lớn, bà từng là kẻ g.i.ế.c lợn, bà rất giỏi g.i.ế.c lợn.

Ta thích Hoàng Đức Hải thứ tư, hắn là thái giám lắm mưu mẹo, ta thấy hắn rất thú vị.

Ta hồi nhỏ, trông rất xấu xí. Nhiều người khen ta thông minh có tu dưỡng, nhưng chưa từng có ai khen ngợi vẻ ngoài tầm thường của ta.

Vì vậy, ta thích Trương Ngộ thứ năm, hắn là tiểu tướng canh giữ cổng thành cho phụ hoàng, hắn rất biết cách khen người khác.

Xe ngựa trong cung đi qua cổng thành, ta nhảy xuống xe ngó nghiêng, hắn sẽ cười tủm tỉm nói với ta: "Công chúa lại cao lên rồi."

Ta thích ngọc tỷ thứ sáu, trên ngọc tỷ có tua rua màu đỏ, ta ngày nào cũng đến ngự thư phòng, nghịch cái tua rua đó.

Phụ hoàng phát cáu, tháo cái tua rua đó tặng cho ta. Ta treo nó trên đầu giường, dùng ngón tay quấn lấy nó.

-

Nói tóm lại, ta có rất nhiều thứ thích, nhưng chỉ có một thứ không thích, đó là thúc phụ của ta.

Thúc phụ, chính là đệ đệ ruột của phụ hoàng, ông ấy tên là Yến Khang. Ta không thích ông ấy, bởi vì ông ấy gầy trơ xương, trông giống như bộ xương khô.

Nghe nói ông ấy rất xui xẻo, từ trong bụng mẹ đã mắc bệnh lạ, căn bệnh đó khiến ông ấy ăn không ngon, người tiều tụy.

Mỗi lần gặp ông ấy, ta đều đi đường vòng, phụ hoàng nghiêm khắc phê bình ta, ông nói: "Thúc phụ của con rất đáng thương, ông ấy cũng không muốn bị bệnh."

Lúc đó, quan hệ giữa phụ hoàng và thúc phụ rất tốt, sau đó trở nên xấu đi, bởi vì thúc phụ đã giấu phụ hoàng g.i.ế.c rất nhiều người.

Thúc phụ muốn chữa bệnh, nhưng thần dược trên đời đều không chữa khỏi được bệnh lạ của ông ấy, vì vậy ông ấy đã tìm rất nhiều phương thuốc dân gian, ví dụ như ăn sống tim người.

Phụ hoàng khiển trách ông ấy, ông ấy lớn tiếng cãi lại: "Chẳng phải đều tại đại ca sao! Đại ca từ trong bụng mẹ đã cướp đi sức khỏe của ta!"

Sau khi bị phạt, thúc phụ lại trở nên ngoan ngoãn. Ông ấy ra biên cương đánh giặc, rèn luyện thân thể, đánh thắng rất nhiều trận, muốn dẫn binh mã về Yến đô lĩnh thưởng.

Binh mã không được phép tiến vào Yến đô. Nhưng đêm hôm đó, cổng thành Yến đô, đã bị tiểu tướng canh cổng mở ra.

-

Yến Khang dẫn binh đêm khuya tấn công Yến cung, trực tiếp xông vào ngự thư phòng của phụ hoàng, vung rìu c.h.é.m xuống, c.h.ặ.t đ.ầ.u ông ngay tại chỗ.

Muôn ngàn vó ngựa sắt giày xéo Yến cung, g.i.ế.c người phóng hỏa. Mọi người hoảng loạn, chen chúc nhau trèo lên tường thành muốn chạy trốn.

Lúc đó ta đã không ngủ chung với mẫu hậu nữa, ta ngủ ở Hành Cung của mình, bị nhũ mẫu đánh thức.

Nhũ mẫu Xuân Lan và thái giám Đức Hải kéo đến mấy xác chết, đặt trong tẩm điện, sau đó châm lửa đốt Hành Cung của ta, đưa ta rời đi.

Họ cùng ta rời khỏi Yến cung bằng mật đạo dưới Trích Tinh Các, đêm đó ta bò ra khỏi mật đạo, bầu trời đầy sao.

Ta hỏi, khi nào phụ hoàng và mẫu hậu sẽ ra ngoài. Họ nói: Công chúa, không còn phụ hoàng, không còn mẫu hậu, cũng không còn Đại Yến nữa.

Không còn nhũ mẫu, không còn thái giám, càng không còn công chúa. Không còn nữa, chữ viết của ta, con ch.ó của ta, tất cả đều không còn nữa.

Thứ duy nhất được ta mang ra ngoài, chỉ có tua rua màu đỏ treo trên đầu giường, ta nắm chặt nó trong tay, không dám buông ra.

Tuyết rơi, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay ta, rồi biến mất.

Ta vốn tưởng rằng ông trời đối xử tốt với ta, để ta sinh ra đã là công chúa sống trong nhung lụa, sau này mới phát hiện, ông trời đang đối xử với ta bằng sự tàn nhẫn khác thường. Ông ấy cho ta rất nhiều thứ ta thích, sau đó lại lấy đi tất cả.

Ngay cả tuyết, ngay cả sao, những thứ đẹp đẽ và tốt đẹp như vậy, cũng khiến ta phải hận, hận đêm tuyết rơi đầy sao đó, ta đã mất tất cả.

-

Thúc phụ của ta, Yến Khang, đã phát động cung biến, g.i.ế.c ca ca đoạt ngôi, từng bước leo lên đỉnh cao quyền lực, trở thành Yến Đế.

Có người mắng Yến Đế vô sỉ, sau đó bị giết. Về sau rất ít người mắng Yến Đế vô sỉ nữa, lâu dần, chuyện này cũng phai nhạt.

Xuân Lan và Đức Hải đưa ta rời khỏi Yến đô, chúng ta mai danh ẩn tích, giả làm một gia đình, sống lặng lẽ.

Không có tiền, nên Xuân Lan g.i.ế.c heo, Đức Hải rao bán. Ta ngồi thẫn thờ trước cửa, nhìn những con heo béo ú, lần lượt c.h.ế.t dưới lưỡi dao.

Thế là ta cũng bắt đầu học g.i.ế.c heo, nhưng ta không muốn dùng d.a.o g.i.ế.c heo, ta muốn dùng rìu, loại rìu bổ đầu người.

Lần đầu tiên g.i.ế.c heo, ta đã rơi nước mắt, ta thấy con heo thật đáng thương. Đức Hải nói: "Đừng khóc, thế đạo này là vậy đấy."

Thế đạo này là vậy đấy, nếu ngươi không vung rìu lên, ngươi sẽ c.h.ế.t dưới rìu của người khác.

Heo chó bị người ta g.i.ế.c mổ, còn biết kêu la thảm thiết. Nhưng bách tính thiên hạ này bị Yến Đế bóc lột, lại không dám than thở một câu.

Không nên như vậy. Bất kể Đại Yến là của ai, nó không nên đáng thương như vậy.

Advertisement
';
Advertisement