Nhiều năm trôi qua, dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, Xuân Lan và Đức Hải nhiễm bệnh dịch, ta xách thịt heo đi khắp nơi cầu y.
Ta gặp một thiếu niên, hắn nói hắn là Yến Trạm, là hoàng tử, mang danh y đến cứu chữa bách tính.
Danh y đi theo Yến Trạm đã chữa khỏi bệnh cho Xuân Lan và Đức Hải của ta, bọn họ chữa khỏi cho rất nhiều người, sắp sửa rời đi.
Đêm hôm đó, ta không ngừng vung rìu trong sân, nghĩ đến Yến Khang một rìu bổ xuống đầu phụ vương.
Xuân Lan và Đức Hải bị ta đánh thức, Xuân Lan nhìn ta không nói một lời, rồi bà gật đầu: "Điện hạ, đi đi."
Điện hạ, đi đi. Đến Yến đô. Đến Yến cung. Vung rìu của ngài, tranh giành thiên hạ của ngài. Đi đi.
Hoàng Đức Hải khóc không thành tiếng, Lâm Xuân Lan cười hắn ẻo lả như đàn bà, nhưng sau đó bà cũng khóc, bởi vì ta nói: "Mẹ, cám ơn mẹ."
-
Ngày hôm sau, Yến Trạm sắp rời đi, bách tính trong trấn tiễn hắn. Ta xắn tay áo, mổ heo sống cho hắn.
Nâng rìu lên, tay chạm vào đâu, vai dựa vào đâu, chân đặt vào đâu, đầu gối chống vào đâu, tiếng rìu vang lên, tiếng d.a.o sắc bén, không chỗ nào không trúng đích.
"Hay!" Yến Trạm còn đang niên thiếu vỗ tay tán thưởng ta, kéo ta lên lưng ngựa, "Ngươi tên gì?"
Ta tên là Quan Kỳ. Đây là lời nói dối đầu tiên ta nói với Yến Trạm. Sau này, ta sẽ lần lượt bịa ra rất nhiều lời dối trá để lừa hắn.
Ta không biết chữ, cũng không có hứng thú học chữ. Thứ duy nhất trên đời này khiến ta hứng thú, chính là g.i.ế.c heo.
Thế là ta, Xuân Lan và Đức Hải đi theo Yến Trạm vào Yến đô, Yến Trạm mua cho chúng ta một phủ đệ, nói, đây chính là nhà của các ngươi.
Hắn nguyện ý cưu mang chúng ta, để báo đáp, ta phải làm tâm phúc của hắn, lẻn vào Yến cung cho hắn, làm nội gián.
Yến Trạm bịa ra một câu chuyện bi thảm cho ta, trong câu chuyện, Xuân Lan và Đức Hải là cữu mẫu và cữu cữu bán ta vào cung.
-
Ta là Quan Kỳ, trời sinh ngốc nghếch, bị người ta hãm hại. Đại nạn sắp đến, ta chỉ biết vui vẻ kêu to: "Thật là ấm áp!"
Không, không ấm chút nào, cũng không vui vẻ chút nào, ta sợ chết, lúc đó ta rất sợ chết.
Ta là cá nằm trên thớt, ta chui vào đường sinh mệnh, chờ đợi oa oa chào đời, rơi vào Yến cung, bãi săn đáng sợ này.
Ma Ma vung rìu lên, dược đồng tay cầm kẹp lửa, thực khách sau tấm bình phong, thèm thuồng óc người của ta.
Chân mềm nhũn, ta gần như muốn nhào vào lòng một người nào đó mà gào khóc, ta muốn hét lên: "Cứu ta, cứu ta!"
Lúc đó ta nhìn thấy hai cây cột, trên cột còn chạm khắc Bồ Tát từ bi, hiền lành, nhìn ta đầy thương xót.
Quan Âm Bồ Tát, Hành Thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa, Chiếu Kiến Ngũ Uẩn Giai Không, Độ Nhất Thiết Khổ Ách. Có thể hay không độ cho ta, kẻ đáng thương này?
Siêu độ ta, không có ai siêu độ ta, siêu độ ta, không có ai siêu độ ta, siêu độ ta, có ai siêu độ ta không?
Nếu thần phật không muốn thương xót ta, vậy ta sẽ làm thần của chính mình, phật của chính mình. Ta cứu ta, ta che chở ta, ta siêu độ ta.
-
Những năm tháng ẩn danh, ta học được cách nói dối mặt không đổi sắc. Ta rất giỏi nói dối.
Ta lừa Ma Ma, lừa nương nương, lừa quan binh, lừa sơn tặc, lừa Yến Đế, lừa Yến Từ, cũng lừa Yến Trạm.
Nhìn hai huynh đệ bọn họ đấu đá lẫn nhau, tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, làm bàn đạp cho ta bước lên ngai vàng.
Trước đây, ta là người tị nạn may mắn trốn thoát, là dược dẫn bị Yến Đế vứt bỏ, là cung nữ nói dối trăm bề, là đồ tể miệng câm.
Bây giờ, ta là ngư ông đắc lợi, là chim sẻ nham hiểm, là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Ngày mai, ta là chủ nhân của giang sơn này, là quân chủ của Đại Yến!
Yến Đế bệnh rồi, Đại Yến bệnh rồi, ta muốn cắt bỏ khối u ác tính ký sinh trên người Đại Yến.
Ta muốn thiên hạ này vẫn còn công đạo, ta muốn sinh linh không còn lầm than.
Ta muốn mọi người an cư lạc nghiệp. Khi ta leo lên đỉnh cao quyền lực, ta muốn tái tạo lại vinh quang của Đại Yến. Ta muốn, quyền lực.
Đây là đại đạo của ta. Bất kể là ai, đều phải nhường đường cho đại đạo của ta.
Cho dù là Lâm Xuân Lan, là Hoàng Đức Hải, cho dù bọn họ vì bảo vệ ta, đến c.h.ế.t cũng không nói ra sự thật, cho dù bọn họ như cha mẹ ruột của ta, cứu ta, nuôi ta, yêu thương ta, cho ta mạng sống thứ hai.
Cho dù ta đầy căm phẫn, cho dù lòng ta đau như cắt, ta cũng phải lạnh lùng vung rìu lên, từng nhát từng nhát, tự tay lóc thịt bọn họ thành bộ xương, để người ta không phát hiện ra, Đức Hải là thái giám.
Ta có đại đạo của ta phải đi. Bất kể là ai, đều phải nhường đường cho đại đạo của ta.
Xuân Lan nói: "Điện hạ, đi đi."
Được, vậy ta sẽ tiếp tục tiến về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại.
Vĩnh viễn không hối hận.