Cái đầu của Tô công công là bí mật của ta và Yến Từ. Yến Từ nói, người biết bí mật của hắn, chỉ có tâm phúc và người chết.

Được rồi. Vậy là ta thành tâm phúc của hắn, học làm những việc mà tâm phúc nên làm, ví dụ như trộm cắp.

Mẹ ruột ốm yếu bệnh tật. Yến Từ không mua nổi thuốc tốt, đành phải đi ăn trộm. Nhưng Thái y các canh phòng nghiêm ngặt, thật sự không dễ ra tay.

Hắn để mắt đến nguyên liệu quý dùng để hầm thuốc bổ ở phòng bếp. Mỗi đêm canh ba, ta sẽ lẻn vào phòng bếp, chuẩn bị trộm đồ.

Ánh trăng chảy xuống từ giá gỗ, những chiếc lọ thủy tinh Ba Tư xếp thành hàng ngay ngắn, mặt lọ phản chiếu ánh sáng lung linh.

Phòng bếp mỗi ngày đều cân đo nguyên liệu quý giá, cho nên ta chỉ dám lấy một ít, để tránh bị lộ.

Canh tư, ta nhẹ tay nhẹ chân đặt lọ thủy tinh lên giá, liền nghe thấy tiếng chó sủa ngoài cửa sổ, đây là ám hiệu rời đi.

Có lần ta vừa trèo ra cửa sổ đã nôn mửa không ngừng. Bởi vì ta nhìn thấy nguyên liệu quý mới của phòng bếp.

Trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt đựng đầy rượu vàng óng, bên trong ngâm những miếng thịt tươi, đó là bào thai được mổ từ bụng thai phụ.

Yến Từ bị ta nôn hết lên người. Hắn nói tâm phúc gì chứ, ta thấy ngươi là tâm phúc đại họa thì có.

Tên sai vặt ở phòng bếp lại thấy kỳ lạ. Hắn rất khó hiểu, vì sao tên trộm nước cam đó, không còn lui tới nữa.

Bởi vì ta chuyển sang trộm đồ ăn thừa rồi. Đồ ăn thừa không dễ trộm lắm, nhưng thật sự rất ngon.

-

Tóm lại, ta đã trở thành tâm phúc của Yến Từ. Hắn dẫn ta đi gặp mẹ của hắn, mọi người gọi bà là Yến nô.

Bà như viên ngọc quý bị phủ bụi, tuy trải qua phong ba, vẫn khó giấu vẻ đẹp rung động lòng người.

Ta xưng bà là nương nương, nương nương rất tốt. Khi rảnh rỗi, ta sẽ giúp nương nương sắc thuốc, bà rất lịch sự, sẽ nói cảm ơn ta.

Hoài Từ cung không còn người hầu hạ, vẫn được nương nương thu xếp đâu ra đấy.

Trong sân trồng một cây quế. Mùa thu đến, hương quế bay ngào ngạt, nương nương bảo Yến Từ rung cây quế, tự mình hứng hoa quế dưới gốc cây.

Hoa quế được nương nương giã làm dầu dưỡng tóc, thấy tóc ta khô xơ, bà cũng tặng ta một lọ.

Đêm hôm sau đi trộm đồ, Yến Từ ngửi thấy mùi hoa quế trên tóc ta, hứng thú hỏi: "Ngươi không sợ bà ấy hạ độc sao?"

Ta ra hiệu: "Dầu dưỡng tóc hoa quế thơm như vậy, tại sao nương nương lại hạ độc trong đó chứ?"

"Bởi vì bà ấy từng hạ độc g.i.ế.c người, người ở Hoán Y Cục coi bà ấy là người xấu, sợ bà ấy lén hạ độc, tránh bà ấy như tránh rắn rết."

Ta giơ tay phản bác: "Nhưng nương nương sẽ nói cảm ơn. Người ở Hoán Y Cục, chưa từng nói cảm ơn với ta."

-

Nương nương nhiễm bệnh, Yến Đế cho phép bà không phải đi giặt đồ, ở lại Hoài Từ cung dưỡng bệnh.

Bà rất hoan nghênh ta đến thăm bà. Chúng ta phơi nắng trong sân, bà sẽ dạy ta làm việc, ví dụ như trồng hoa cẩm tú cầu.

Yến Từ không bao giờ can thiệp vào lớp học của nương nương, chỉ có một lần, khi đó nương nương muốn dạy ta biết chữ.

"Mẫu phi." Yến Từ ngồi dưới gốc cây bỗng lên tiếng, "Nhi thần cho rằng, Quan Kỳ như vậy là tốt rồi, không cần biết chữ."

Nương nương cau mày: "Không nói được, không viết được, vậy nó làm sao để người khác hiểu ý mình?"

"Nhi thần hiểu." Giọng điệu Yến Từ ôn hòa, "Người khác không hiểu nàng không sao, chỉ cần nhi thần hiểu là được rồi."

Nương nương hỏi ta có muốn học không, ta lắc đầu. Giết heo m.á.u me đầm đìa, còn thú vị hơn đọc sách nhiều.

Vào đông, ta sẽ đến Hoài Từ cung đốt bã thuốc cho nương nương. Có một hôm, Yến Từ bỗng nhìn chằm chằm vào tay cầm quạt của ta.

"Tiểu Câm bị bỏng lạnh rồi." Hắn nói, "Đợi Nội vụ phủ chia than xong, ta cũng cho ngươi hai chậu."

Không lâu sau than được đưa đến. Yến Từ đốt than trong phòng ngủ, hắn bảo ta đưa tay ra, bôi cho ta một lớp dầu mỡ bóng loáng lên mu bàn tay.

Cái kìm mà Yến Từ dùng để cạy đầu người được đặt trong lò than, bị lửa cháy đỏ rực.

Ngoài cửa sổ gió tuyết cuồn cuộn, trong nhà ấm áp dễ chịu. Than cháy tí tách, giống như tiếng mẹ ruột hát, khiến ta buồn ngủ.

Chuyện này khiến ta hơi áy náy. Yến Từ nói không trách ta, trách than quá nồng. Người tốt. Than xấu.

-

Giữa mùa đông lạnh giá, than mà Nội vụ phủ đưa đến rất kém, đốt lên khói mù mịt.

Yến Từ chất vấn thái giám quản sự, đối phương chỉ cười trừ: "Là Thái tử điện hạ phụ trách việc này, để nô tài đi hỏi giúp ngài nhé?"

Ta nhớ mẹ ruột của Thái tử Yến Thanh là Cảnh hoàng hậu, bị mẫu phi của Yến Từ hạ độc chết.

Yến Từ dẫn ta xách hộp cơm đi cầu xin Yến Thanh, Yến Thanh dắt chó săn, đi phía sau thư đồng, một cước đá văng hộp cơm.

Yến Thanh cười lớn: "Cá ngừ nhỏ như vậy, ngươi cũng dám lấy ra hối lộ ta?"

"Văn Mục." Hắn cười khẩy một tiếng, quay người bảo thư đồng đứng tấn, "Có ai chui qua đó, ta sẽ thưởng cho ngươi chút than."

Trên đời lại có chuyện tốt như vậy! Ta mừng rỡ chui qua háng thư đồng.

"Yến Từ, ngươi nhặt được con ch.ó tốt này ở đâu vậy?" Yến Thanh nháy mắt với hắn, "Chó chui qua lỗ chó, sao ngươi không chui?"

Yến Từ nghiến răng, nắm chặt tay, cuối cùng vẫn chui qua háng thư đồng.

"Tốt! Không còn màn kịch nào hay hơn nữa." Yến Thanh vỗ tay cười lớn, "Văn Mục, bảo Nội vụ phủ đưa than tốt đến Hoài Từ cung!"

Từ đó về sau, Yến Thanh nghiện trò này, liền hứa hẹn, Yến Từ chui qua háng một lần, sẽ được một lạng than tốt.

Mỗi buổi tối, Yến Thanh đều dẫn thư đồng rời đi sớm, không rõ tung tích. Hắn đi làm khó Yến Từ, đương nhiên phải tránh tai mắt người khác.

Đầu gối Yến Từ bầm tím. Ta bôi dầu hồng hoa cho hắn, ra hiệu hỏi hắn vì sao không đi tố cáo.

"Một trống làm nên khí thế, hai trống suy yếu, ba trống kiệt quệ." Hắn nói, "Nếu muốn hủy hoại một người, phải ra tay chớp nhoáng, nhổ cỏ tận gốc."

Advertisement
';
Advertisement