Vất vả lắm mới qua được cái rét mùa xuân, cuối xuân, Yến Đế ăn uống không ngon, chỉ uống được canh sâm.

Trong cung lại đưa vào không ít dược dẫn, để trị bệnh nan y của ông, Yến Từ bận túi bụi, cái kìm trong tay gãy mất ba cái.

Đầu hạ, Yến Đế bệnh nặng, ngự y chích m.á.u giải độc, nói lấy hình bổ hình, cần dùng m.á.u hoàng tộc để bồi bổ.

Con cái của Yến Đế rất đông, nhưng người dám chích m.á.u cứu cha lại rất ít. Trùng hợp Thái tử Yến Trạm đang đi trị thủy ở ngoài, không thể về cung.

Cuối cùng là Yến Từ quỳ gối bên giường c.ắ.t c.ổ tay, cung kính giơ tay lên, cho Yến Đế uống máu.

Khoảng thời gian đó, ta thường xuyên trộm m.á.u vịt ở ngự thư phòng, ngu ngốc nghĩ rằng ‘thiếu gì bổ nấy’. Yến Từ nói, không phải cái gì cũng có thể bồi bổ được.

Khi chúng ta gặp nhau, hắn cho ta xem vết thương trên cổ tay. Trên cổ tay trắng nõn là vết sẹo dữ tợn.

Yến Từ hỏi ta, có xấu không? Ta khoa tay múa chân, hơi xấu một chút. Hắn nói, ngươi nhìn kỹ lại xem. Ta khoa tay múa chân, ta nhìn kỹ rồi mà.

Hắn vậy mà lại tức giận vì chuyện này, rất cố chấp ra lệnh, bảo ta khoa tay múa chân thật nhiều lần, đẹp đẹp đẹp.

Một con sóc bay bò qua chân chúng ta, Yến Từ bóp c.h.ế.t nó, xách đuôi nó lên: "Quan Kỳ, biết Ngũ linh chi làm từ gì không?"

"Ngũ linh chi là phân sóc bay, phơi khô nghiền thành bột có thể làm thuốc." Yến Từ nói, "Nó kỵ với nhân sâm."

-

Đầu thu. Tin vui truyền đến, bệnh nan y cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp, Yến Đế long nhan đại hỷ, đồng ý cho Yến Từ trở lại Học Tử Giám đọc sách.

Địa vị của Yến Từ như nước lên thuyền, có thể ngang hàng với các hoàng huynh hoàng đệ.

Hắn đón ta từ phòng bếp, bảo ta giúp hắn chuyển than. Trên đường đến Nội vụ phủ, chúng ta lại gặp Yến Thanh.

Yến Thanh vẫn như cũ mỉa mai hắn: "Tên tiện chủng dựa vào bán m.á.u để leo lên, khó mà lên ngôi đại thống."

"Đại thống." Sau khi Yến Thanh rời đi, Yến Từ bỗng nhiên đầy mặt nghi ngờ hỏi ta, "Quan Kỳ, vì sao ta không thể vinh đăng đại thống chứ?"

Đây là bí mật thứ hai mà hắn thổ lộ với ta. Ta chớp mắt, nhìn thẳng vào dã tâm của hắn.

Ta biết Yến Từ thủ đoạn hơn người, hắn cái gì cũng nói với ta, bao gồm cả việc bệnh tình của Yến Đế bỗng nhiên trở nặng, cũng là do hắn làm.

Một cục đá. Trong đá nhét bột Ngũ linh chi. Phải mất nửa canh giờ, đá mới tan chảy hoàn toàn.

Thái y nói Yến Đế tính hỏa, cần dùng băng để áp chế nhiệt độc. Nắng mùa thu tưởng đã nguôi, lại hoá hung bạo chẳng kém mùa hạ, Yến Đế ngày nào cũng uống canh sâm lạnh.

Yến Từ bưng chậu canh, đi bộ, vào điện, nghiệm độc, múc canh, vừa đúng nửa canh giờ.

-

Dã tâm như con ngựa hoang, một khi tháo dây cương trói buộc, liền không thể nào thu phục được nữa.

Nương nương từ hầm băng trong Hoài Từ cung phát hiện ra khối băng bị động tay động chân, cũng phát hiện ra dã tâm không thể kiềm chế của Yến Từ.

Canh năm, ta đến Hoài Từ cung đưa đồ ăn, thấy Yến Từ quỳ gối trong sân, môi tím tái.

Hôm đó đúng lúc tuyết đầu mùa, ta muốn tiến lên phủi tuyết trên người Yến Từ, nhưng lại bị nương nương sau lưng quát lớn.

"Bất trung bất nghĩa!" Nương nương cầm chổi quất vào người hắn, "Ta dạy ngươi như vậy sao! Ngu xuẩn!"

"Trung quân kính phụ là trung là nghĩa, tiếp tay cho kẻ ác cũng là trung nghĩa sao?" Yến Từ cười lạnh, "Mẫu phi, ngài mới là kẻ ngu xuẩn."

"Ngươi xem Thập Lục hoàng tử Yến Trạm làm sao trung quân kính phụ, trị thủy diệt dịch, danh tiếng vang xa!"

"Vậy ta có quyền lựa chọn sao?" Yến Từ gần như nghiến răng nghiến lợi, "Ta là con của tội nhân, ai nguyện ý đi theo ta?"

"Là ta thích cạy óc người? Hay là ta thích đêm đêm đi ăn trộm? Ta thích g.i.ế.c người phân thây?"

"Ai mà không muốn làm anh hùng được người người kính ngưỡng?" Lông mi Yến Từ phủ đầy sương lạnh, "Ta cũng muốn, nhưng ta căn bản không có lựa chọn."

Nương nương phẩy tay áo bỏ đi. Yến Từ vẫn quỳ ở đó. Để dụ hắn vào phòng, ta mở nắp hộp thức ăn.

"Là cá chép nướng, không ăn sẽ nguội." Ta khom người chắn tuyết rơi vào hộp thức ăn, để có thể dùng hai tay ra hiệu, "Chúng ta vào phòng ăn."

Bất ngờ, Yến Từ đang quỳ dưới đất đưa tay ôm lấy cổ ta, mất kiểm soát khóc nức nở.

Nước mắt ấm nóng lăn dài trên cổ ta, gió thổi qua liền lạnh buốt. Ta cảm thấy Yến Từ rất giống nước mắt của hắn. Vừa nóng vừa lạnh.

-

Sau cuộc tranh cãi, Yến Từ nghe theo lời nương nương, đem toàn bộ số băng bị động tay động chân còn lại, hòa tan vào trong tuyết.

Tuyết lớn mênh m.ô.n.g bao phủ vạn vật. Hoài Từ cung khôi phục sự yên tĩnh thường ngày, nhưng bên trong lại ngấm ngầm dậy sóng.

Yến Từ an phận chưa được nửa năm, liền hẹn ta gặp mặt lúc canh ba, ngồi dưới cửa sổ ngự thiện phòng, chia sẻ khoai lang mật và kế hoạch của hắn.

"Nếu phụ vương chết, người kế vị là Thái tử Yến Thanh. Nếu Yến Thanh chết, chính là Yến Trạm danh tiếng tốt đẹp."

Hắn lẩm bẩm, "Trước khi hạ độc phụ vương, phải dọn dẹp hai khối đá này trước. Quan Kỳ, ngươi nói xem, nên xử lý hoàng huynh tốt của ta thế nào?"

Ta làm động tác g.i.ế.c heo, hắn cười: "Hắn còn ngu hơn heo, nhưng g.i.ế.c hắn còn khó hơn g.i.ế.c heo nhiều."

Bụi cây bên cạnh đột nhiên vang lên động tĩnh, cắt ngang lời Yến Từ định nói. Tiếng mèo kêu vang lên, Yến Từ nói: "Mèo hoang đến kiếm ăn rồi."

Lời Yến Từ còn chưa dứt, ta đã nhìn rõ thủ ngữ của hắn, vội vàng chui vào bụi cây, bắt lấy người tới.

Advertisement
';
Advertisement