Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Dương nửa ngồi xổm xuống, con ngươi bình tĩnh như nước, lại cho người ta cảm giác u ám kinh người.

“Con trai mình, trí tuệ luôn dừng ở năm sáu tuổi, cho dù là anh ấy sinh lão bệnh tử, cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Ông thân là ba, có cảm tưởng gì?”

Khuôn mặt già nua của Mặc Chấn Ngôn khóc lóc, thoáng chốc nước mắt giàn giụa.

“Tao cũng rất buồn bã, rất đau lòng. Nhưng mà, tao có thể có cách gì? Bác sĩ tốt nhất trên toàn thế giới đêu không thể cứu nó, tao có thể làm thế nào!”

An Đình Đình vô cũng phẫn nộ, cũng mở miệng chất vấn: “Chẳng lẽ ông không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Nhà tổ nhà họ Mặc rộng lớn, sao chỗ khác thì tốt lành, Thủy Sam uyển lại bốc cháy. Ông dám tự hỏi lòng, tự hỏi chính mình, chuyện này không liên quan gì với tiểu tam ông yêu sao?”

Mặc Chấn Ngôn nức nở cúi đầu, như con diều hâu bị người ta đánh bại, đã già lại bất lực.

“Cho dù ông biết, ông cũng sẽ không đi chứng thực đi?” Mặc Diệu Dương lạnh lùng liếc ông ta.


Mặc Chấn Ngôn cúi đầu khóc lóc một trận, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay cả giọng điệu cũng câu xin rõ ràng: “Diệu Dương, tất cả những sai lâm này đều là do ba, con muốn trách thì trách một mình ba đi, con đừng tổn thương A Thu, con muốn ba làm thể nào cũng được.”

An Đình Đình buồn bực, cũng đã tới lúc này rồi, Mặc Chấn Ngôn vẫn bảo vệ cho Quan Chi Thu. Từ đây có thể thấy, đối với những hành vi vô sỉ của Quan Chi Thu, ông ta cũng biết một chút, nhưng mà ông ta lại xem như không biết! Thực sự là chết không đáng tiếc!

“Xem như ba cầu xin con, có được không...Diệu Dương!” Mặc Chấn Ngôn thấy con trai không nói chuyện, nước mắt giàn giụa nói: “Mẹ con đang ở trên trời nhìn, bà ấy yêu ba như vậy, nhất định không nhẫn tâm lòng ba khó chịu. Con xem như nể mặt mũi của mẹ con, bỏ qua cho chúng ta lần này đi!”

An Đình Đình cũng bị tức đến choáng váng, cô đứng phắt dậy, mắng to: “Ông đang nằm mơ đi! Tất cả hành vi của Quan Chi Thu và ông, cái nào cũng là chết không hết tội. Ông còn có mặt mũi cầu xin cho tiện nhân tiểu tam đó trước mặt mẹ Mặc?”

Mặc Chấn Ngôn không để ý tới cô, tiếp tục khổ sở cầu xin Mặc Diệu Dương. Sau đó, ông ta bò tới, ôm chân Mặc Diệu Dương, khóc to: “Trăm sai nghìn sai cũng đều là ba sai. Con trai, nếu giết ba có thể giải trừ mối hận trong lòng con, ba cũng sẽ không trách con. Chỉ cầu xin con có thế bỏ qua cho A Thu, cho bà ấy một con đường sống...”

Mặc Diệu Dương lạnh lùng liếc nhìn ông ta, hừ lạnh một tiếng, không biểu cảm rút chân mình ra.

“Không làm được!"

Một câu này, thái độ vô cùng kiên định! Mặc Chấn Ngôn đau khổ khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô dụng.

Nửa ngày sau, bỗng nhiên nghe thấy Mặc Diệu Dương nói: “Nhưng mà, tôi lại có một đê nghị rất thú vị, không biết các người có muốn tham dự một chút không. Dù sao giữa sống và chết, nỗ lực vì mình một chút cũng không quá đáng."



Mặc Chấn Ngôn dừng khóc, nghi hoặc nhìn anh.

Mặc Diệu Dương nói: “Dẫn người vào.”

An Đình Đình sững sốt. Dẫn ai vào? Lúc Mặc Diệu Dương tới, không đề cập có ai sẽ tới. Nhưng mà, lúc cô nhìn thấy Mặc Diệu Long bị trói giải vào, trong lòng càng thêm nghi hoặc, Mặc Diệu Long không phải bị bắt rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây.

Mặc Diệu Long dáng vẻ nghiện ngập, đầu rũ xuống, không chút tinh thần.

Sau khi bị giải vào, vứt mạnh xuống đất, có lẽ là ngã đau, cả người kích thích. Nhìn thấy Mặc Diệu Dương, liên tục cười to trào phúng: “Mặc Diệu Dương? Hahaha, đồ phế vật, tao liên biết, mày không dám giết tao!”

Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhìn hắn ta, miệng nhếch lên nụ cười lạnh vương giả.

Mặc Diệu Long lập tức cảm thấy không đúng, nhìn trái ngó phải, liên nhìn thấy Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu cũng

ở đây, mà miệng Quan Chi Thu còn sưng vù.

Hắn ta đột nhiên hét to: “Các người muốn làm gì? Các người làm gì mẹ tao? Mẹ kiếp, Mặc Diệu Dương, mày dám ra tay đánh mẹ tao? Ông đây liều mạng với mày”

Nói rồi, không quan tâm thân thể mình đang bị trói, giãy giụa đứng dậy muốn nhào về phía Mặc Diệu Dương.

Nhưng, sớm đã có một hàng bảo vệ khống chế hắn ta, bắt đâu một phen quyền đấm cước đá. Mặc Diệu Long vốn xương cốt yếu ớt, rất nhanh đã mất đi ý chí chiến đấu, gọi to cầu xin.

“Ba, cứu con, a...a...meẹ, cứu con với...Mặc Diệu Dương, tôi không dám nữa, anh kêu họ dừng tay đi...nếu tôi bị đánh chết... aa...."

Quan Chi Thu ở một bên thét chói tai. Mặc Chấn Ngôn cũng chịu đủ tra tấn, vô cùng mệt mỏi nói: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...dừng tay, đêu dừng tay..."

Mặc Diệu Dương dùng ánh mắt ra hiệu, vệ sĩ mới dừng đánh đập.

Mặc Diệu Long nằm trên mặt đất, miệng phun máu tươi, kêu gào cả nửa ngày.

Mặc Diệu Dương vứt một con dao xuống đất.

Những người ngã ngồi, nằm ngửa trên đất đều sững sốt.



Mặc Diệu Dương như rất hưởng thụ biểu cảm sợ hãi hoảng loạn của họ, khuôn mặt tuấn tú từ đầu tới cuối đều là nụ cười lạnh vui đùa nhàn nhạt. Giống như ba người dưới chân anh đều là diễn viên, bản thân anh lại là một người xem kịch, mà tình tiết tiếp theo, lại do anh quyết định.

Người sợ hãi sụp đổ đầu tiên là Mặc Diệu Long.

Hắn ta trừng to đôi mắt kinh hoảng, trốn tới chỗ Quan Chi Thu: “Mẹ...mẹ ơi, Mặc Diệu Dương muốn giết con, hắn hắn hắn...hắn muốn giết con! Mẹ, cứu con...cứu con..."

Thật sự là đồ ngu! An Đình Đình khinh thường liếc mắt hắn ta.

Mặc Chấn Ngôn thở hổn hển, hỏi: “Mày rốt cuộc muốn làm gì?”

Hàng mày Mặc Diệu Dương khẽ nhướn, nói: “Kiểm chứng một chút mẫu tử tình thâm của họ, rốt cuộc thâm tới mức độ nào.” Bỗng nhiên, anh lạnh lùng liếc nhìn Quan Chi Thu, nói: “Nơi này có một con dao, tôi nói cho bà biết, hôm nay ở đây phải có một người chết. Không phải bà, thì chính là Mặc Diệu Long.”

Quan Chi Thu nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Mà Mặc Diệu Long, càng vô cùng sợ hãi.

An Đình Đình chỉ nghe một tiếng xè xè, còn không đợi cô hiểu ra là chuyện gì, đã nhìn thấy dưới thân Mặc Diệu Long tuôn ra một đống chất lỏng.

Tên ngốc này, lại sợ đái cả ra quần!

Mặc Diệu Dương cũng không thúc giục họ, chỉ nhàn nhạt nói: “Hôm nay là bà chết, hay là con trai bà chết, tự các người bàn bạc. Bàn bạc xong rồi, thì tự cầm dao, đâm vào tim đối phương.”

An Đình Đình bừng tỉnh!

Ý của Mặc Diệu Dương, là muốn họ mẹ con tương tàn.


Vở kịch này, nếu nghe thấy từ chỗ người khác, cô sẽ cảm thấy người đó tâm địa độc ác. Nhưng mà, bây giờ cô lại cảm thấy Mặc Diệu Dương làm rất có ý tứ.


Những người này, cho dù Mặc Diệu Dương tự tay giết chết ai, cũng sẽ bẩn tay anh.


So với để họ chết thoải mái, còn không bằng trước khi chết tra tấn một trận, giày vò thân kinh họ.


Dù sao, ba người họ, đều không nên được chết yên mới đúng!

Advertisement
';
Advertisement