Quan Chi Thu run rẩy kịch liệt một hồi, sau đó mới run lẩy bẩy mà bò dậy, vươn tay ra, từ từ túm lấy con dao đó, cầm chặt trong tay.
“Thu, em định làm gì vậy?” Mặc Chấn Ngôn dường như nhận ra ý định của bà ta, lớn tiếng hét lên.
“Mẹ... Mẹ ơi, mẹ mẹ...mẹ định làm gì vậy, bỏ xuống, bỏ dao xuống...con...con là con trai của mẹ mà, con là con ruột của mẹ a...”
Mặc Diệu Long sợ đến nỗi hồn phi phách tán, hai con ngươi như sắp nhảy ra ngoài, nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Quan Chi Thu.
Quan Chi Thu khóc nức nhở, nhưng mà vẫn nói: “Con trai...Mẹ, cũng không muốn như thế này đâu...thật sự không muốn. Dưới suối vàng, con đừng trách mẹ, nếu con muốn trách, hãy trách ba con không có năng lực bảo vệ mẹ con chúng ta..."
An Đình Đình bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc ngây ngốc.
Cô vốn tưởng rằng, Quan Chi Thu chí ít sẽ giằng co với Mặc Diệu Dương một chút thời gian, sau đó mới giơ dao lên đâm vào trái tim của mình. Dù sao, thân là mẹ, có mấy ai muốn nhìn thấy con trai của mình chết trước mặt mình kia chứ, càng huống hồ là còn tự mình tận tay giết chết nữa.
An Đình Đình cảm thấy, nếu như có một ngày, cô bị người ta ép như vậy, chỉ cần có thể đổi lại được tính mạng cho con của cô, cô nhất định sẽ không hề do dự mà lựa chọn cái chết.
Nhưng mà, điều khiến cô ngàn vạn lần không ngờ, Quan Chi Thu lại ích kỷ vô sỉ đến bước đường này.
Thà tận tay giết chết con trai ruột của mình Mặc Diệu Long, cũng phải bảo vệ tính mạng của mình.
“Thu, em có biết em đang làm gì không hả? Tiểu Long là con trai ruột của chúng ta, em điên rồi sao!” Mặc Chấn Ngôn tuyệt đối không ngờ rằng, người phụ nữ mình yêu lại cầm con dao nhọn, hướng về phía con trai của mình.
Cả người Quan Chi Thu giống như là bị biến đổi rồi vậy, điên cuồng mà nhìn chằm chằm vào Mặc Diệu Long, đôi con ngươi
không động đậy lấy một cái.
“Anh Ngôn, em quá yêu anh, em không thể chia xa anh, một phút một giây cũng không được! Tha thứ cho em tại sao nhất định phải làm như vậy, em chỉ là...không thể rời xa anh...”
Trong lòng An Đình Đình khinh miệt.
Người phụ nữ này rõ ràng là tham sống sợ chết, nhân tính bị hủy diệt, nhưng lại nói mình cao thượng như vậy. Cũng không biết lão già Mặc Chấn Ngôn đó lần này rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào.
Kết quả, thật khiến An Đình Đình kinh ngạc một phen.
Sự tức giận trên mặt của Mặc Chấn Ngôn bởi vì câu nói này mà lập tức chuyển thành thương xót và đáng thương. Nhưng cho dù như vậy, người đàn ông này vẫn không nỡ để bà ta làm như vậy, bất luận thế nào cũng sẽ không nhẫn tâm, để cho người phụ nữ của mình giết chết con trai của mình.
Ông ta tận tình khuyên bảo: “Thu à, em bỏ dao xuống đi. Dù sao cũng phải chết, bất luận thế nào anh cũng ở bên em. Nếu sống chúng ta cùng sống, nếu chết chúng ta cùng chết. Như vậy, em sẽ không phải rời xa anh đâu.”
An Đình Đình tức giận rồi, hận không thể cướp con dao trong tay Quan Chi Thu, đâm vào tim ông ta trước.
Đây là từ đường, bài vị của mẹ Mặc đặt ở trên kia. Trong lòng ông ta không những không có một tia áy náy, mà còn một lòng một dạ vì người phụ nữ không bằng cả heo chó này!
Tình cảnh này, thật là khiến cho người ta tức chết!
Cô nhướng mày nhìn Mặc Diệu Dương. Nhưng phát hiện, sắc mặt của anh vẫn như cũ. Thậm chí, không có bị ngôn từ hành động của Mặc Chấn Ngôn ảnh hưởng một chút nào.
Vẫn là khuôn mặt đẹp như thần thánh đó, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Lúc này đây, An Đình Đình cuối cùng cũng hiểu, trong lòng của Mặc Diệu Dương, ba của anh đã chết từ lâu rồi. Cùng với nỗi uất hận mà mẹ Mặc mang đi, biến mất rồi.
Mặc Chấn Ngôn ở trước mắt anh bây giờ, chỉ là một cái xác có khuôn mặt giống với ba của anh mà thôi. Là sinh, là tử, là suy tàn, là vinh quang, đều không có liên quan đến anh!
“Thu...bỏ con dao xuống, đâm vào anh này...Anh sẽ đi trước một bước...như vậy, sau đó em sẽ đuổi theo anh...”
Mặc Chấn Ngôn vẫn đang tiếp tục nói. Từ biểu cảm trên khuôn mặt ông ta, có thể suy đoán rằng, ông ta hôm nay đã không
đếm xỉa đến điều gì nữa rồi, thật sự không muốn sống nữa rồi. Giống như, chỉ cần có thể cứu vợ con của ông ta, ông ta có chết cũng nguyện ý vậy. Chỉ là, như vậy quá không công bằng rồi!
Không lẽ, Tần Nhan và Diệu Phong, còn có Diệu Dương, bọn họ không được tính là vợ con của Mặc Chấn Ngôn ông ta sao!
“Muốn chết thì ông chết đi...lão già chết tiệt nhà ông, hại tôi bây giờ rơi vào tình cảnh này, đều là do một tay ông tạo thành...
tôi vẫn chưa muốn chết, tại sao tôi phải đi chết chứ...tại sao? Tôi rõ ràng vẫn còn có cơ hội sống tiếp mà...”
Quan Chi Thu không biết là bị ép tới đường cùng rồi, hay là thật sự tức giận rồi nữa. Những lời buột miệng nói ra này, khiến cho Mặc Chấn Ngôn sốc đến toàn tập.
Ông ta không dám tin mà há to mồm, đôi mắt khô héo nhìn chăm chăm vào gương mặt Quan Chi Thu rất lâu, rất lâu vẫn chưa hồi thần lại được.
Mặc Diệu Long thật sự bị doạ chết khiếp rồi, chỉ đáng tiếc anh ta bị trói chặt chân tay. Nếu không anh ta chắc chắn sẽ cướp lại con dao từ tay của mẹ mình, rồi đâm Quan Chi Thu một dao chết ngay.
Anh ta cũng trừng một đôi mắt kinh hoảng vô cùng, há miệng lớn thở hổn hển, liều mạng mà tránh né, đôi chân không ngừng
đá loạn xạ. “Không...đừng mà, bà phù thuỷ này, bà sẽ không được chết yên thân đâu...tôi là con trai của bà, bà còn ra tay cho được...ả tiểu tam không biết xấu hổ, tiện nhân...”
Quả nhiên là một vở kịch lớn!
Nhìn thấy bọn họ bình thường ân ái có thừa, mẫu tử tình thâm, bây giờ lại xem cảnh chó cắn chó trước mắt này, thật đúng là
tình tiết khúc khuỷu quanh co, kịch tính lên xuống!
“Con trai, là mẹ có lỗi với con! Lần này, con coi như là giúp mẹ đi. Dù sao, sinh mạng của con cũng là do mẹ đem đến cái thế
giới này. Sau khi con chết, mẹ nhất định sẽ chôn cất linh đình cho con! Người phụ nữ con thích, thứ mà con thích, kim ngân nguyên bảo vô số, mẹ đều sẽ đốt cho con.”
Sắc mặt Mặc Diệu Long như đống tro tàn nguội lạnh.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy Quan Chi Thu hét lên một tiếng.
“A_..."
“A A ” Mặc Diệu Long kêu lên thảm thiết!
An Đình Đình chỉ cảm thấy trước mắt như có máu tươi trào ra, Quan Chi Thu đó đã giơ tay lên, dao hạ xuống, hung hăng đâm vào vị trí tim của Mặc Diệu Long!
“Á...đừng...đừng mà...” Mặc Diệu Long ở trên mặt đất đau đớn đến nỗi toàn thân co giật.
Quan Chi Thu rút dao ra, máu huyết màu đỏ sâm lập tức phun ra ngoài. Trong đó, có vài giọt rơi trên khuôn mặt đáng ghét của Quan Chi Thu, lúc này đem đến cho người khác một tướng mạo phù thuỷ khát máu ác độc.
“Thu!” Mặc Chấn Ngôn tận mắt nhìn thấy con trai của mình bị người phụ nữ mình yêu sâu đậm tàn sát, ông ta gào lên một tiếng, lập tức ôm lấy phần ngực, nhổ ra một ngụm máu tươi nồng đậm.
“Đừng, đừng giết tôi...đừng...'
Lúc này Mặc Diệu Long vẫn chưa tắt thở. Anh ta mở đôi mắt trắng toát mà những người sắp chết mới có, khóc lóc cầu xin.
“Mẹ...đừng, đừng giết con...đừng! Con trai sai rồi, con trai lúc nãy không nên mắng mẹ..."
“Á—” Quan Chi Thu không quan tâm được nhiều như vậy nữa, giơ tay lên, lại là một dao đâm xuống.
Mặc Diệu Long, tử vong!
Chết thảm trong tay mẹ ruột của mình!