Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Hai anh em nhà họ Cốc rời đi.

Mặc Diệu Dương không chịu nổi nữa, nói với Mặc Viên Bằng giọng bất mãn: "Ông nội, tại sao ông lại đồng ý chuyện này? Ông phải biết rằng một khi chúng ta làm theo lời bọn họ thì nhà họ Mặc sẽ không quay đầu lại được nữa. Cho dù có ăn năn hối cải thì chúng ta vẫn sẽ bị bêu rếu.... Để nhà họ Mặc bị chỉ trích vì con... "

Còn một điều nữa đám cưới lần này chắc chắn sẽ tổ chức không nghi ngờ.

Anh ta không biết sau khi An Đình Đình biết tất cả những chuyện này trong lòng cô sẽ cảm thấy thế nào? Có lẽ, cô sẽ gần như hết hy vọng với anh mà thôi. Thật ra không phải anh sợ cô sẽ rời đi, bởi vì chỉ cần cô ở trong nhà họ Mặc, nếu không được anh ta cho phép thì cho dù có cánh, cô cũng không thể rời đi.

Chỉ là anh ta thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và bất ngờ của cô.

Anh ta thực sự rất sợ, sợ rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ chữa lành lại được.

Mặc Viên Bằng đương nhiên biết được tâm tư của anh ta, ông cụ gật đầu nói: "Bất cứ chuyện gì phải nhìn ở khía cạnh tốt đẹp. Ông tin rằng trong khoảng thời gian này, Đình Đình cũng đã trải qua một số kinh nghiệm, hiểu được trách nhiệm mà mình phải gánh vác, chứ không phải chỉ luôn suy nghĩ đến những chuyện hận thù, ân oán trong tình yêu giữa nam và nữ. Nếu đúng là như vậy, thì con bé thực sự khiến ông rất thất vọng!"

"Ông nội..." Mặc Diệu Dương khó xử.

Anh ta chỉ muốn cô là một người phụ nữ nhỏ bé giống như trước đây chứ không phải sát cánh cùng anh như một nữ siêu nhân, đối mặt với muôn vàn thử thách.

Anh ta cảm thấy mình có khả năng bảo vệ cho cô. Cô không cần giống như những người phụ nữ khác, không ngừng khám phá tiềm năng của mình, mạnh mẽ như một người máy.

Anh ta hy vọng cô mềm mại như nước, mãi mãi chảy trên người anh ta...

Sau khi Mặc Diệu Dương rời đi không lâu, An Đình Đình liền đến chỗ ở của Mặc Viên Bằng.

Đối với sự xuất hiện của cô, Mặc Viên Bằng không hề ngạc nhiên, ông cụ vẫn ôn hòa nhìn cô, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào.

"Đình Đình, sức khỏe của con đỡ hơn chưa?" Mặc Viên Bằng mở miệng hỏi.

"Dạ, cảm ơn ông nội, con khỏe rồi." An Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mặc Viên Bằng chậm rãi đứng dậy, đi thẳng tới cạnh bàn sách, cầm lấy hai quả bóng bằng đồng, đặt trong lòng bàn tay xoay xoay.

"Đình Đình, con có ý kiến gì đối với hôn lễ của Nhược Lâm và Diệu Dương không?"

Rốt cục, ông cụ vẫn là hỏi đến vấn đề này. Thật ra lần này An Đình Đình đến đây chính là vì chuyện này.


"Ông nội, con không có ý kiến gì. Con hiểu được chúng ta phải lấy đại cục làm trọng." An Đình Đình thản nhiên nói.

Mặc Viên Bằng nghe vậy thì ngẩn ra, tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ khen ngợi: "Đình Đình, ông nội rất vui vì con có thể nghĩ được như vậy."

An Đình Đình cụp mắt, trên mặt không có cảm xúc gì khác.

"Bởi vì lời của ông nội khiến Đình Đình nhận được ích lợi không nhỏ. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là bây giờ Mặc Diệu Dương đã không còn yêu con nữa vì thế con mong ông nội đồng ý hủy bỏ quan hệ hôn nhân giữa con và anh ta trước đi." An Đình Đình nói.

"Con muốn đi?" Động tác trên tay của Mặc Viên Bằng hơi dừng lại.

"Dạ!" An Đình Đình nói.

"Chỉ là bởi vì con cảm thấy trong lòng Mặc Diệu Dương không còn con nữa, có phải thế không?" Mặc Viên Bằng hơi nhăn mày.

"..." An Đình Đình im lặng.

Có lần cô đã hứa với ông nội rằng dù sau này xảy rac chuyện gì thì cô cũng sẽ đứng về phía ông, nhưng giờ đây cô lại tự mình chạy đến tìm ông xin được rời đi.

Nhưng mà hình như cô không phải là người có lỗi.

Nếu Mặc Diệu Dương cưới người khác, thì cô thật sự không cần ở lại đây nữa.

"Đình Đình, ông nội đã nói với con từ lâu rồi. Bất kể như thế nào, con cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài." Mặc Viên Bằng đặt quả bóng đồng xuống, quay trở lại vị trí vừa ngồi.

"Nếu con biết lấy đại cục làm trọng thì tại sao lại một lòng muốn rời đi."

"Bởi vì, con..."

"Bởi vì con không có lấy đại cục làm trọng!" Trong mắt Mặc Viên Bằng lóe lên vẻ giận dữ.

An Đình Đình sững sờ, ngây người nhìn ông cụ.

"Đình Đình, trước hết con hãy bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng mình, sau đó nhìn kỹ lại, nghĩ xem, tại sao Diệu Dương lại làm điều này? Còn ông tại sao phải làm như vậy? Nhớ kỹ, bỏ đi không phải là cách để giải quyết vấn đề!"

An Đình Đình bất đắc dĩ!

Tại sao cô ấy cảm thấy cô không thể nào giao tiếp với ông nội được vậy? Cảm giác này giống như ông nói gà bà nói vịt vậy. Cô hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của ông cụ, càng không hiểu tư duy của ông cụ.

Xem ra ông cụ là kiên quyết không cho cô tự ý rời đi rồi.



Cô vốn cho rằng Mặc Viên Bằng sẽ cảm thấy cô đang ở trong tình huống khó xử mà để cho cô rời đi nhưng kết quả…

Trên đường trở về, An Đình Đình vẫn rầu rĩ không vui.

Cô đi đến đâu cũng có cảm giác như bị người khác soi mói, chỉ trích sau lưng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cực kỳ phiền muộn nhưng không biết nói với ai. Nếu cô kể với mẹ Dung chắc chắn là không được.

Nếu mẹ Dung biết cô muốn đi, phỏng chừng bà ấy sẽ chạy đi báo với Mặc Diệu Dương ngay lập tức. Nếu thế cô muốn rời khỏi nơi này sẽ càng khó hơn.

Mà cái cô Mạc Ninh Thanh kia vừa đi đã bặt vô âm tín.

Nếu cô ấy có ở đây, cô ấy sẽ có thể nghĩ cách giúp cô.

Trong lúc vô tình cô đi tới cổng Thủy Sam Uyển nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của Mặc Diệu Lương.

Kỳ lạ, anh ta chạy đến Thủy Sam Uyển làm gì? Chẳng lẽ anh ta tới tìm cô sao?

"Chúc mừng, Đình Đình, cuối cùng thì cô cũng có thêm chị em rồi." Mặc Diệu Dương vẫn chế nhạo và mỉa mai cô như mọi khi.

Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người đàn ông này lại ăn nói cay độc như vậy chứ?

An Đình Đình cũng lười để ý anh ta.

Cô đi thẳng đến cổng, đang muốn bước vào thì Mặc Diệu Lương lại nói tiếp.

"Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, đừng quá đề cao bản thân. Bây giờ thì thế nào? Không phải tự lấy đá đập chân mình sao?

Khi Mặc Diệu Lương nói điều này, biểu hiện trên mặt anh ta thật buồn cười.

An Đình Đình lạnh lùng liếc anh ta, phản kích nói: "Anh đến để chế giễu tôi sao?"

"Không phải, ngược lại là đến chúc mừng cô." Mặc Diệu Lương nói.

Chúc mừng? Anh ta tốt bụng như vậy sao? Rõ ràng là anh ta ôm tâm lý mỉa mai đến tìm cô thì có. Chỉ có điều từ lúc nào thì anh ta trở thành kẻ nhàn rỗi như vậy rồi?

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, An Đình Đình liền nghĩ ra được một số chuyện.

Bây giờ Cốc Kiến Bân đã đạt được mục đích của mình, thì làm sao ông ta có thể trơ mắt nhìn Mặc Diệu Dương mất vị trí gia chủ của nhà họ Mặc được chứ? Nếu vậy thì sự hợp tác giữa Mặc Diệu Lương và ông ta chẳng phải sẽ…

Cô khẽ mỉm cười: "Tôi thấy anh mới là người bị knock out nhỉ? Nếu không sao anh lại rảnh rỗi đến thế?"

Vẻ mặt Mặc Diệu Lương ngẩn ra: "Cô có ý gì?"

"Ha ha, Cốc Kiến Bân đã được toại nguyện, đương nhiên sẽ không tiếp tục hợp tác với anh nữa. Gần đây phỏng chừng anh muốn gặp ông ta nhưng ông ta lại cố tình tránh né anh đúng chứ? Nhưng anh lại chạy tới đây chúc mừng tôi, chú út à, chú đúng là rộng lượng thật đấy."

An Đình Đình khoanh tay nhìn anh ta, khóe mắt tràn ngập ý cười trêu ngươi.

Mặc Diệc Lương đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "An Đình Đình, cô đúng là một người phụ nữ thông minh. Đúng vậy, hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn bàn với cô."

An Đình Đình An hơi hếch cằm lên, tỏ vẻ thờ ơ: "Bàn chuyện với tôi? Bây giờ tôi cũng sắp bị knock out rồi, có thể giúp anh được gì nữa chứ?"

Mặc Diệu Lương khẽ cười: "Cô tuyệt đối đừng tự xem nhẹ bản thân."

"Nhưng tôi cũng sẽ biết tự lượng sức mình." An Đình Đình chế giễu lại.

"Cô biết anh hai ép cô ở lại là vì trong lòng anh ta còn có cô. Chẳng lẽ cô bị anh ta lừa gạt còn chưa đủ thê thảm sao? Chẳng lẽ em không muốn hòa nhau một ván với anh ta sao?"

An Đình Đình trong lòng tự giễu, thì ra anh ta đến tìm cô vẫn là vì chuyện này.

Mặc Diệu Lương thấy mình đã bị nhà họ Cốc lập mưu nhưng anh ta không cam lòng. Bản thân anh ta đã chịu nhục lâu như vậy thế mà vị trí gia chủ của nhà họ Mặc vẫn rơi vào tay Mặc Diệu Dương, sao anh ta có thể chấp nhận được hiện thực này chứ?

Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chỉ có bắt tay với An Đình Đình thì anh ta mới có thể có cơ hội hòa nhau.

"Nếu chúng ta bắt tay với nhau, chỉ cần trong lòng anh hai có cô thì tôi tin anh ta nhất định sẽ thua." Trong mắt Mặc Diệu Lương lóe lên tia sáng.

Nhất thời trong lòng An Đình Đình thở dài không thôi.

Cô nhớ tới lúc còn làm việc ở *** Tháp, cô luôn cảm thấy đại boss lạnh lùng này đúng là một người cuồng công việc. Bây giờ nghĩ lại đúng là nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài.

Dưới lớp mặt nạ thờ ơ và lạnh lùng của Mặc Diệu Dương lại ẩn chứa một tham vọng lớn như vậy.

An Đình Đình sẽ không hợp tác với anh ta.

Mặc dù cô thất vọng đối với Mặc Diệu Dương nhưng cô thật sự không hận anh ta được. Bởi vì, ngay từ đầu bọn họ đã có lời trước, thậm chí còn ký bản thỏa thuận. Hơn nữa, Mặc Diệu Dương quả thật đã tặng cô rất nhiều tài sản, số tiền này cũng đủ để cô sống sung sướng mấy đời rồi. Bây giờ, anh ta không để ý đến suy nghĩ của cô, ép cô ở lại, thật ra trong lòng cô cũng biết anh vẫn còn yêu cô.

Chỉ là dường như bọn họ đã không trở lại được như xưa nữa rồi.

Việc gì cô lại phải vắt óc tìm kế hợp tác với một người đàn ông mà cô không biết rõ lắm?

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú này." An Đình Đình cười khẽ, sau đó xoay người muốn đi vào cửa.

"Chẳng lẽ cô đã quên mất cái đêm đấu giá kia rồi sao? Nếu không có sự giúp đỡ của tôi, cô có thể được không? Mặc dù, lúc đó tôi hoàn toàn có thể không làm như vậy."



Mặc Diệu Lương thấy cô từ chối thì tức đến cành hông.

Tại sao lại có một người phụ nữ không thức thời như vậy chứ? Nếu đổi lại là anh ta, bị một người đàn ông lừa gạt như vậy, cuối cùng còn không chịu bỏ qua cho anh ta, thì chắc chắn trong đầu anh ta sẽ dấy lên ý nghĩ trả thù.

Nhưng tại sao An Đình Đình này lại một mực muốn bỏ qua chứ?

An Đình Đình quay đầu lại, nhướng mày nói: "Ý của anh là tôi nên hợp tác với anh, coi như là để đáp lại ân tình của anh?"

"Cô nghĩ như vậy cũng được."

"Thật ngại quá, đã khiến anh thất vọng rồi!"

"Cô…" Mặc Diệu Lương không khỏi nổi nóng nhưng anh ta vẫn không cam lòng, giận dữ nói: "Chẳng lẽ cô bằng lòng bị gạt? Trong lòng cô không cảm thấy giận dữ, oan ức sao? Lẽ nào cô không muốn anh ta nếm thử cảm giác này một chút nào sao?"

"Không muốn!" An Đình Đình bật thốt lên.

Mặc Diệu Lương sững sờ.

An Đình Đình nheo mắt nói: "Đương nhiên trong lòng tôi sẽ có tức giận và bất bình. Nhưng như vậy thì sao? Anh ta đã từng yêu tôi, tôi cũng yêu anh ta. Chỉ là chúng tôi không đúng lúc gặp sai người, đưa ra quyết định sai lầm vậy thôi. Khi sống chung với người khác, nhất định nên đối xử với người đó bằng tấm lòng chân thành của mình. Nếu bản thân nhận được sự đối xử giống như vậy thì đúng là điều đáng mừng. Nếu không được vậy thì tôi cũng không còn gì đáng tiếc nữa. Bởi vì hết thảy mọi chuyện không phải đều là do tôi tự nguyện sao? Mặc Diệu Lương, anh không hề biết tình yêu là gì! Trái tim của anh từ lâu đã bị ham muốn chiếm giữ rồi. Trong lòng anh chỉ có thủ đoạn và sự kiêu ngạo mà thôi."

Mặc Diệu Lương nghe thấy lời này thì khiếp sợ.

Anh ta thật sự không hiểu người phụ nữ này dựa vào đâu nói anh ta không biết yêu là gì?

An Đình Đình suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng cô vẫn không hiểu rõ những lời kia của ông cụ Mặc là có ý gì. Cô đã biết tại sao Mặc Diệu Dương giữ cô lại nhưng... cô không thể chấp nhận anh ta như thế này. Không thể chấp nhận người mình yêu lại yêu người khác.

Rất nhanh đã đến thứ bảy.

Trong nhà tổ của nhà họ Mặc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đang tất bật ngược xuôi.

An Đình Đình cố ý muốn tránh đi nhưng vẫn bị Mặc Viên Bằng sai người gọi đến.

Hiện trường hôn lễ được bố trí trên bãi cỏ rộng lớn của nhà tổ nhà họ Mặc. Trên bãi cỏ được trang trí vô số hoa tươi, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy tận cùng. Trên chiếc bàn màu trắng bày đầy các loại rượu đắt tiền cùng với các món ăn điểm tâm và món ăn ngon khác.

Khách mời đông vô kể, tất cả mọi người ai nấy đều nở nụ cười thường trực đến dự đám cưới này.

An Đình Đình trong lòng cười giễu. Đây có lẽ là chuyện mọi người ngầm hiểu nhỉ? Nhưng đối với một gia đình bình thường mà nói thì đây là một chuyện mất mặt cỡ nào. Mà bọn họ lại xem chuyện này hết sức bình thường.

Xem ra, vì lợi ích và mở rộng mối quan hệ mà có thể khiến con người ta có thể chấp nhận được những chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ là ngoài một số khách mời quan trọng, còn có sự xuất hiện của không ít phóng viên của giới truyền thông, ngay cả thiết bị ghi hình cũng được mang đến đây.

Đây là cố tình khiến người vợ chính là cô đây mất mặt mà.

An Đình Đình chỉ cảm thấy một ngụm máu kẹt ở cổ họng.

Phía trước hiện trường hôn lễ là một sân khấu, vì đám cưới vẫn chưa chính thức bắt đầu nên lúc này vẫn chưa có ai.

Hôm nay An Đình Đình không mặc váy dạ hội mà chỉ mặc quần áo bình thường. Cô mặc áo khoác lông cừu màu nâu, quần jean và mang giày bệt.

Khi cô vừa xuất hiện, ánh mắt của những người khách đến đây bỗng trở nên mờ ám.

Suy cho cùng, đây là đây là chuyện không thể rêu rao với bên ngoài, mà bản thân cô với tư cách là người ngoài cuộc của đám cưới này nhưng lại khiến những người khác cảm thấy tò mò hơn người trong cuộc.

Có lúc bản tính con người rất kỳ lạ.

Bọn họ ước gì bạn làm trò cười cho thiên hạ để bọn họ nhìn xem và bình luận.

An Đình Đình lặng lẽ đứng ở một bên, cô ở trong đám người tìm kiếm một bóng dáng, cho đến khi nhìn thấy Mặc Diệu Tuyết, cô lặng lẽ gật đầu, bên kia dường như đã hiểu được ý cô, sau đó nhìn ra chỗ khác.

Lúc này, người dẫn chương trình do nhà họ Cốc mời tới bước lên sân khấu, nói một vài lời chúc mừng. Sau đó, khúc nhạc hôn lễ cất lên, đám cưới bắt đầu.

Khi mọi người quay đầu lại, họ nhìn thấy Cốc Nhược Lâm mặc áo cưới trắng tinh đang chậm rãi đi từ xa đến.

Cùng lúc đó, vô số ánh đèn sân khấu chiếu vào bọn họ và hiện trường hôn lễ, liên tục bấm chụp.

An Đình Đình chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó nhìn thấy có mấy ống kính đang nhắm vào cô. Trên mặt cô lộ vẻ khó chịu nhàn nhạt, nhưng lại kiêng kỵ đến thân phận và hoàn cảnh bây giờ, cho nên vẫn chưa nổi giận nhưng cuối cùng cô vẫn quay đầu đi chỗ khác.

Giọng nói của người dẫn chương trình trên sân khấu đột nhiên dừng lại, thậm chí âm nhạc cũng dừng lại.

Mọi người nhìn về phía sân khấu.


Chỉ thấy Mặc Viên Bằng mặc trang phục đời Đường chính thức xuất hiện.


Trừ tóc và giày không có gì thay đổi ra, nếu không thực sự với cách ăn mặc của ông cụ đúng là khiến cho người ta có cảm giác xuyên về đời Đường.


Ông cụ không vội vàng bước lên sân khấu, mà ra hiệu cho những người làm bắt đầu di chuyển mọi thứ lên sân khấu.


Ông cụ Mặc định làm gì vậy? Mọi người đều quên mất bọn họ đến đây dự đám cưới, ai nấy cũng đều tò mò nhìn ông cụ.

Advertisement
';
Advertisement