Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Khi một bộ bàn ghế dành riêng cho lễ đường của đời Đường được người làm ở nhà tổ của nhà họ Mặc chuyển lên sân khấu thì tất cả mọi người dưới sân khấu đều sốc.

Nghe nói nhà tổ của nhà họ Mặc có liên quan gì đó đến hoàng đế nhà Đường. Bây giờ khi nhìn thấy bộ bàn ghế được hoàng đế ban thưởng từng xuất hiện trong sử sách này xuất hiện, đến An Đình Đình cũng phải sửng sốt.

Chẳng trách gia nghiệp của nhà họ Mặc lại lớn như vậy thì ra đã từng là hoàng thân quốc thích.

Báu vật quý giá như vậy, hôm nay xuất hiện, thật sự làm tăng thêm chút không khí cao quý cho đám cưới này. Đồng thời cũng để cho người khác biết nhà họ Mặc quan tâm đến đám cưới này cỡ nào.

"Người nhà họ Cốc đúng là có phúc lớn."

"Còn không phải sao? Thứ này là báu vật đấy, chủ tịch Mặc đúng là không tiếc vung tay mà."

"Để tôi xem, sau này con gái nhà họ Cốc này chắc chắn ngồi trên ghế chủ mẫu của nhà họ Mặc rồi."

Trong nhất thời dưới sân khấu tiếng bàn tàn xôn xao vang lên không dứt.

Mà An Đình Đình đúng là cảm thấy mình thật mất mặt. Tim cô đau như bị kim châm. Tất cả những chuyện này chắc hẳn Mặc Diệu Dương đều biết hết phải không?

Sau khi dọn bàn ghế xong, người làm đặt một bộ trà cụ từ thời Đường lên trên, cũng là một báu vật hiếm thấy trên đời,

Dưới sân khấu lại bàn tàn xôn xao.

"Đình Đình, qua đây." Mặc Viên Bằng vẫy tay với An Đình Đình.

An Đình Đình ngẩn người, nhưng vẫn nghe lời đi tới, bước lên sân khấu: "Ông nội, có chuyện gì ạ?"

"Con đi thay đồ đi." Mặc Viên Bằng nói.

"..." An Đình Đình tức đến sắp khóc rồi nhưng cô vẫn cố gắng hết sức nhịn lại.

Quên đi, bị mất mặt cũng chỉ còn lần này nữa thôi.

An Đình Đình đi theo người làm vào phòng khác nhưng khi cô nhìn thấy bộ đồ mà Mặc Viên Bằng yêu cầu cô thay thì cô ngây ra như phỗng.

Quần áo đúng là quần áo, chỉ có điều lại là quần áo kiểu đời Đường.

Áo cưới màu đỏ, trên đó thêu phượng hoàng màu vàng, cổ tay áo và viền cổ rất tinh xảo. Các nút đều được thắt tỉ mỉ bằng lụa tốt thượng hạng.

Chính xác mà nói, đây hẳn là mũ phượng và khăn quàng vai. Bởi vì An Đình Đình cũng nhìn thấy mũ phượng đẹp đến nỗi khiến người ta không thể dời mắt được đặt cạnh bên quần áo của cô.

An Đình Đình vuốt ve bộ trang phục, mặc dù nó sạch sẽ và không có mùi nhưng cô vẫn ngửi thấy dấu vết lịch sử toát ra từ bộ quần áo này. Xem ra đây cũng là một trong những báu vật riêng của nhà họ Mặc nhỉ?

Cô không hiểu, lần này Mặc Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm tổ chức đám cưới, tại sao cô lại thay đồ, người khác sẽ nghĩ gì khi cô ăn mặc như vậy đi ra ngoài?

An Đình Đình ở trong phòng do dự rất lâu, dù sau đây cũng là ngày cuối cùng ở nhà họ Mặc cho nên cô cố nhịn thêm một chút nữa cũng được.

Cuối cùng, An Đình Đình cũng mặc xong mũ phượng và khăn quàng vai xinh đẹp tuyệt trần này dưới sự giúp đỡ của người làm.

Khi người làm mang mũ phượng đến, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cái này thì không cần đâu?"

"Mợ hai, đây là do ông cụ cố ý dặn dò, nói mợ nhất định phải mang lên."

Còn cố ý dặn dò, có cần phải như vậy không?

An Đình Đình hết cách, đành phải vén tóc ra sao đầu, quấn thành một lọn nhỏ rồi đội mũ phượng lên. Chỉ có điều nói đi nói lại, chiếc mũ phượng này đúng là hơi nặng.


May mà không bảo cô mang giày cổ đại, nếu không chắc cô khỏi đi đường luôn.

Trước khi An Đình Đình bước ra ngoài chuyên gia trang điểm đã trang điểm sơ qua cho cô. Lúc cô bước lên sân khấu, Mặc Viên Bằng nhìn cô lộ ra vẻ khen ngợi.

Mà ở dưới sân khấu mọi ánh mắt của khách mời đều đổ dồn vào cô.

An Đình Đình nhất thời có một loại cảm giác, cô mới là cô dâu của đám cưới hôm nay.

Đáng tiếc, cô biết cô không phải!

Ở một chỗ xa sân khấu, Cốc Nhược Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Cô ta quay đầu lại nhìn Cố Kiến Bân, dường như đây không phải là sự sắp đặt của ba cô ta. Khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của ba mình thì trong lòng càng thêm nghi ngờ.

An Đình Đình bị Mặc Viên Bằng kêu đi qua.

"Ông nội, ông đây là..." An Đình Đình đi tới bên cạnh ông cụ, nhẹ giọng hỏi .

Mặc Viên Bằng cười mà không nói lời nào, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh. An Đình Đình lo lắng ngồi xuống? Rốt cuộc mọi người đang diễn tuồng gì đây? Ngay lúc An Đình Đình còn đang khó hiểu thì đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một người.

Một người đàn ông cổ đại! Một người đàn ông mặc đồ chú rể cổ đại. Mặc Diệu Dương!

An Đình Đình kinh ngạc mở to mắt. Cô quay đầu nhìn Mặc Viên Bằng nhưng ông cụ vẫn mỉm cười không nói gì.

Lúc này, vô số ánh đèn sân khấu, đèn ống kính lại chiếu lên sân khấu, An Đình Đình nhanh chóng bị những ánh đèn nhấp nháy này rọi thẳng vào mắt khiến cô không mở nổi mắt.

Mặc Diệu Dương giẫm lên thảm đỏ, từng bước đi tới.

An Đình Đình vẫn đang ngẩn người, phải đến khi người làm bước tới đưa một đầu của dải hoa cưới được tết bằng vải đỏ vào tay cô, cô mới sực tỉnh.

Cô mờ mịt nhận lấy, mà một đầu khác thì được người làm kia đưa vào tay Mặc Diệu Dương.

"Đình Đình, đi thôi." Mặc Viên Bằng nhẹ giọng nói với cô.

"..." Trong lòng An Đình Đình tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể đứng lên bước tới đón Mặc Diệu Dương.

Khi hai người đã đứng song song với nhau thì dừng lại.

Đột nhiên, tiếng nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào của bài hát “Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài” vang lên, An Đình Đình còn chưa kịp hoàn hồn thì lúc này người dẫn chương trình bỗng nhiên nói: "Cô dâu, chủ rể, nhất bái thiên địa!"

Mặc Diệu Dương cúi người thật thấp.

An Đình Đình cũng mơ màng làm theo.

Sau đó hai người lại lạy đất.

"Cô dâu, chú rể nhị bái cao đường!"

Hai người bước lên trước, đi tới trước mặt Mặc Viên Bằng, quỳ xuống lạy.

Người làm ở bên cạnh bưng hai tách trà đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đưa cho Mặc Diệu Dương và An Đình Đình.

Sau đó cặp vợ chồng mới cưới lần lượt dâng trà cho Mặc Viên Bằng đang ngồi trong đại sảnh.

Mặc Viên Bằng vui vẻ uống trà, người làm đưa tới chiếc dĩa lót lụa màu đỏ, Mặc Viên Bằng cầm vòng ngọc trên đó đưa vào tay An Đình Đình.

"Đình Đình, đây là chiếc vòng ngọc mà từ xưa đến nay nhà họ Mặc luôn truyền lại cho con dâu chi trưởng. Đây cũng là báu vật do hoàng đế đời Đường ban tặng, sau đó được nhà họ Mặc truyền lại hết đời này đến đời khác. Hôm nay ông truyền nó lại cho con!"

An Đình Đình cả người rung động.

Mặc Viên Bằng trìu mến nhìn cô, sau đó gật đầu nói: "Con đeo vào đi."

An Đình Đình quay đầu lại liếc nhìn Mặc Diệu Dương.

Trong mắt người đàn ông hiện lên chút dịu dàng và chút nuông chiều.

Cuối cùng, vẫn là Mặc Diệu Dương giúp An Đình Đình mang vào chiếc vòng ngọc có giá trị xa xỉ này. Sau đó cặp vợ chồng mới cưới bước lên sân khấu chia ra ngồi hai bên cạnh của Mặc Viên Bằng.

Toàn bộ quá trình này đều được ống kính của phóng viên quay lại.



Còn hai ba con Cốc Nhược Lâm đang đứng dưới sân khấu sững sờ thì dường như bị mọi người bỏ quên.

Cốc Nhược Lâm cắn chặt môi, khóe môi trắng bệch.

Nhiều lần, cô ta đã muốn xông tới tự tay xé nát mặt người phụ nữ đê tiện kia.

Nhưng mà cô ta vẫn nhịn lại.

Cô ta cũng chỉ có thể ráng nhịn.

Cốc Nhược Lâm vất vả lắm mới đi được tới ngày hôm nay. Hôm nay mặc dù cô ta chịu nhiều đả kích hơn nữa cô ta cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ.

Cốc Kiến Bân nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng ngập tràn lửa giận.

Ông ta muốn để các phóng viên và giới truyền thông tham gia vào đám cưới này vì muốn chặt đứt con đường sau này của An Đình Đình, nhưng ông ta không ngờ nhà họ Mặc lại làm ra chuyện như vậy, chuyện này đồng nghĩa với việc ông ta đã chính tay chặt đứt con đường lùi sau này của ông ta và Cốc Nhược Lâm.

Đây đúng là mất cả chì lẫn chài mà.

Bây giờ chiếc vòng ngọc truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Mặc đã được đeo lên cổ tay của người phụ nữ An Đình Đình kia. Cũng có nghĩa là nhà họ Mặc đang nói với cả thế giới rằng, mợ hai nhà họ Mặc mãi mãi là An Đình Đình, mà Cốc Nhược Lâm con gái của ông ta chỉ là vợ lẽ mà thôi.

Chuyện này quả thật là khiến ông ta mất hết mặt mũi.

Trên sân khấu chỉ có ba chiếc ghế, và cả ba người đều đã ngồi trên đó. Có phải nơi đó không có chỗ cho Cốc Nhược Lâm nữa không?

Mà vào lúc này Cốc Kiến Bân cũng không thể tranh luận với bọn họ. Dù sao đây là nhà họ Mặc, ông ta vẫn không làm chủ được. Ông ta chỉ đành sa sầm mặt, lặng lẽ nhìn chuyện phát triển.

Mặc Viên Bằng nhìn sang người làm bên cạnh nói: "Có thể bắt đầu rồi."

"Vâng." Người làm cũng mặc trang phục đời Đường, nhưng so với ba người này thì chất lượng có vẻ không bằng. Anh ta bước xuống sân khấu hét lớn: "Hôn lễ, chính thức bắt đầu. Dâng trà."

Vừa dứt lời, liền có người tay nâng tách trà, đi tới trước mặt Cốc Nhược Lâm.

Cốc Nhược Lâm sững người một lát, cuối cùng chỉ đành giơ tay ra nhận lấy.

"Đây là ý gì?" Cốc Nhược Lâm nghi ngờ nhìn Cốc Kiến Bân.

Lúc này sắc mặt của Cốc Kiến Bân còn khó coi hơn lúc nãy, suýt chút nữa ông ta đã nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là muốn để con dâng trà cho bọn họ!"

Cốc Nhược Lâm nghe vậy, tay run lên, tách trà suýt nữa đã rơi xuống đất.

Cô cắn chặt môi, vốn dĩ muốn cho An Đình Đình một đòn, nhưng không ngờ lại tự rước lấy nhục, cả người cô ta run cầm cập nhìn về phía giữa sân khấu.

Ba người bọn họ ăn mặc như thế này, y hệt như dáng vẻ gia chủ của nhà họ Mặc. Mà bản thân cô ta thật sự giống như một người vợ lẽ đang chờ dâng trà cho từng người một.

Bây giờ, trong tình huống này Cốc Nhược Bân cũng muốn từ chối cũng không có cơ hội.

Không nói tới việc bây giờ bọn họ đang ở trước mặt rất nhiều, mà xung quanh lúc này dacòn có những ống kính, đèn sân khấu, đám người của giới truyền thông kia nữa! Ban đầu chuyện này vốn dĩ là do ông ta yêu cầu, bây giờ ông ta có hối hận cũng không còn cơ hội để rút lui rồi.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhược Lâm, con nhất định phải nuốt trôi cơn tức này. Bằng không, con sẽ bỏ qua cơ hội cuối cùng với nhà họ Mặc. Con trả lời ba, con có thể nhẫn nhịn được không?"

Cả người Cốc Nhược Lâm đang run rẩy.

Thực ra, thời tiết hôm nay không lạnh, váy cưới cô ta chọn cũng là kiểu dài tay. Ngày mà ba cô ta chọn quả thật là ngày lành tháng tốt.

“Nhịn!” Cô ta nói, đương nhiên phải chịu đựng rồi. Cô ta khó khăn lắm mới đi tới bước này, sao có thể bỏ chạy vào lúc này được chứ?

Đêm nay là đêm tân hôn của cô và Mặc Diệu Dương, cô ta không tin anh ta sẽ không ở bên cạnh cô ta. Chỉ cần qua đêm nay thôi cô ta sẽ thật sự sẽ trở thành người nhà họ Mặc.

Là người phụ nữ của Mặc Diệu Dương anh ta.

Cốc Nhược Lâm cầm chung trà trong tay từng bước đi lên sân khấu. Cô ta mím chặt môi cố gắng hết sức tỏ ra bình tĩnh.

"Trước hết dâng trà cho ông cụ Mặc."

Cốc Nhược Lâm quỳ xuống với ông cụ Mặc, đưa hai tay dâng tách trà lên: "Ông nội, xin mời uống trà."

"Ha ha, ngoan!" Mặc Viên Bằng cười ha ha nhận lấy, nhấp một ngụm.

"Tiếp theo là dâng trà cho con thứ của nhà họ Mặc."

Cốc Nhược Lâm suýt nữa lảo đảo bước chân. Người ta gọi anh ta không phải là chồng của cô mà là con trai thứ của nhà họ Mặc.

Cô ta cầm lấy tách trà mới, đi đến bên người Mặc Diệu Dương, khom lưng cúi đầu nói: "Con trai thứ nhà họ Mặc, mời uống trà."

Người đàn ông đẹp trai nhưng lại lạnh lùng như vậy, thậm chí anh ta còn không muốn nhìn mặt cô dâu của mình, chỉ cầm lấy tách trà ngẩng đầu uống cạn.

Trong lòng Cốc Nhược Lâm trăm mối ngổn ngang.

"Ly thứ ba, dâng trà cho mợ hai!"

Cốc Nhược Lâm sắp bị chính bản thân ép đến nghẹt thở rồi.

Cách gọi này đối với cô ta mà nói quả thật là đang sỉ nhục cô ta. Đây là sự nhục nhã lớn nhất từ trước tới nay trong cuộc đời cô ta. Trước mặt biết bao nhiêu người, thậm chí còn có máy ghi hình phía sau, cô ta đã bị người ta gán ghép cho thân phận vợ lẽ rồi.

Cô ta nhận lấy tách trà, tập tễnh đi tới trước mặt An Đình Đình.

Cô ta khom lưng, cúi đầu nói:"Mợ hai, mời dùng trà."

An Đình Đình khẽ nâng cằm lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô phối hợp với mũ phượng khăn quàng vai thực sự là đẹp đến mức người khác không thể rời mắt.

Cô từ từ duỗi tay ra, trên cổ tay lộ ra chiếc vòng ngọc tượng trưng cho địa vị của cô.

Vẻ mặt của An Đình Đình rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhìn Cố Nhược Lâm của cô lại lóe lên vẻ khinh thường. Cô biết, nhất định vở kịch này là do ông nội sắp xếp, mục đích chính là muốn cho cô có được sự tôn nghiêm.

Nhưng thứ tôn nghiêm hư vô này thì có tác dụng gì chứ? Người phụ nữ này đã chia sẻ người đàn ông với cô.

An Đình Đình nhận lấy tách trà, cũng uống một hớp.

"Lễ đã xong, chúc mừng!"

Khi nghi lễ rườm rà kết thúc thì sắc trời cũng đã tối.

Các vị khách được mời vào sảnh tiệc, nơi đó đã bày sẵn vô số đồ ăn và rượu, tất nhiên cũng sẽ không thiếu tiệc tối và khiêu vũ.

Mặc Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm là nhân vật chính, đương nhiên là phải đích thân đi vào trước.

Những người làm khác ở lại thu dọn hiện trường, An Đình Đình quay lại thay bộ quần áo trên người.

Cốc Nhược Lâm kéo tay Mặc Diệu Dương, hai người cùng đi vào đại sảnh.

Lúc này, cuối cùng cô ta cũng có thể độc chiếm anh ta rồi.

Vừa rồi ba cô ta lặng lẽ đưa cho cô ta một túi đồ, đương nhiên cô biết thứ đó dùng để làm gì, dù thế nào đi nữa, đêm nay cô ta cũng sẽ để Mặc Diệu Dương ăn vào.

An Đình Đình nhanh chóng đi tới Lưu Thủy Uyển.

Mặc Diệu Tuyết đã đợi ở đó từ lâu, sau khi thấy cô đi đến thì mở cổng.

An Đình Đình đi vào, nhanh chóng cởi áo khoác và quần áo trên người ra. Mặc Diệu Tuyết cầm lấy ném vào cái túi lớn ở bên cạnh.

Sau đó cô bé lấy bộ quần áo của người làm từ bên kia ra đưa cho An Đình Đình.

Đột nhiên, cô bé rụt tay lại.



An Đình Đình nghi ngờ nhìn cô bé: "Cô nhóc à, không phải em đổi ý vào lúc này đấy chứ?"

Mặc Diệu Tuyết lắc đầu nói: "Không phải đâu chị dâu. Em chỉ là muốn ... Em chỉ muốn chị có thể suy nghĩ lại. Mặc dù anh hai em có lỗi với chị nhưng từ trình tự của buổi lễ hôm nay có thể nhận ra được anh hai em rất quan tâm đến chị. Nếu không anh ấy sẽ không cần nhọc lòng như thế. "

Có thể rời khỏi đây là mong muốn lớn nhất của An Đình Đình trong khoảng thời gian này.

Cô không cần suy nghĩ đã giật lấy quần áo trên tay Mặc Diệu Tuyết nói: "Chị không cần phải suy nghĩ nữa!"

Thay quần áo xong, cô sửa sang lại mái tóc của mình.

Mặc Diệu Tuyết vốn dĩ muốn đưa An Đình Đình ra khỏi cửa lớn nhà họ Mặc.

An Đình Đình khéo léo từ chối: "Em vẫn là đừng đưa chị đi, tránh gây chú ý. Đến lúc đó lúc Mặc Diệu Dương truy cứu trách nhiệm sẽ truy cứu đến em."

Mặc Diệu Tuyết chỉ đành bỏ qua.

Cô bé bước lên ôm An Đình Đình, nói: "Chị dâu, bảo trọng."

An Đình Đình nén nước mắt, gật đầu: "Em đã đặt vé máy bay xong rồi chứ?"

Mặc Diệu Tuyết gật đầu: "Đã sắp xếp xong xuôi, là chuyến bay đêm, tất cả đều ở trong túi của chị."

Cứ như vậy, An Đình Đình chào tạm biệt Mặc Diệu Tuyết.

Cô giả thành người làm của nhà Mặc đi ra ngoài đổ rác.

Khi cô đi đến trước bãi cỏ, cô hơi dừng lại. Tuy đồ đạc đã được dọn đi nhưng sân khấu kia vẫn còn ở đó. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lúc chiều cô đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, còn anh ta lại mặc áo chú rể hai người cùng lạy đất trời.

Không biết tại sao nước mắt cô lại tràn mi.

Cô quay đầu liếc nhìn cửa tiệc đang sáng rực anh đèn.

An Đình Đình chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi nhà họ Mặc bằng cách này. Đây là cách thức duy nhất mà cô chưa bao giờ nghĩ tới trong hàng ngàn cách nghĩ của mình

Trớ trêu cỡ nào, nhục nhã cỡ nào.

Cô đã mô phỏng xong thỏa thuận ly hôn, cô lựa chọn tay trắng ra đi, hơn nữa cũng đã ký tên mình ở dưới. Sau khi bước từ sân khấu xuống cô đã vội vã trở về, để lại chiếc vòng ngọc trên tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Chiếc vòng này chỉ có con dâu của nhà họ Mặc mới có thể sở hữu được. Tuy Mặc Viên Bằng đã đưa cho cô nhưng cô sẽ không mang theo. Một khi cô rời khỏi nhà họ Mặc thì cô đã không còn là mợ hai của nhà họ Mặc nữa rồi.

Sau khi rời nhà họ Mặc một cách suôn sẻ, An Đình Đình lại chạy một đoạn nữa mới bắt được taxi chạy vội đến sân bay thành phố.

Bước chân cô vội vã không ngừng, một lòng kiên quyết rời khỏi nơi này…

Mặc Diệu Dương mỉm cười hờ hững lần lượt chào hỏi những vị khách đến đây chúc mừng.

Lúc này, quần áo trên người anh ta đã được đổi thành một bộ vest bảnh bao, mọi cử chỉ, hành động của anh ta đều toát lên vẻ sang trọng và quý phái. Mà người phụ nữ bên cạnh anh lại mặc trên người bộ lễ phục màu trắng tinh khôi, càng tôn lên dáng vẻ thanh thuần quyến rũ của Cốc Nhược Lâm

Nhưng trong lòng Mặc Diệu Dương lại không để ý mảy may. Mà chuyện khiến anh cảm thấy kỳ lạ là anh đột nhiên có cảm giác lòng nóng như lửa đốt.

Trong đám người ở đây lại không có bóng dáng của An Đình Đình.

Anh ta biết cô chắc chắn sẽ không xuất hiện trong trường hợp này. Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Thủy Sam Uyển sao?

Không biết là do trong lòng anh ta suy nghĩ nhiều hay là có linh tính, tóm lại là tâm trạng bồn chồn đó lại dâng lên, cảm giác này vừa dâng lên anh ta đã đặt ly rượu trong tay xuống, xoay người bước ra ngoài.

"Diệu Dương... Này, Diệu Dương..." Cốc Nhược Lâm gọi anh ta vài tiếng nhưng anh ta vẫn không ở lại.

Quái lạ, anh ta bị sao vậy? Đi đâu mà vội vàng như vậy?

Cốc Nhược Lâm không thể rời đi, nhưng cô ta rất muốn biết vào lúc này người đàn ông này muốn đi đâu? Thế là cô sải bước ra cửa, nhìn theo hướng người đàn ông đang vội vàng đi đến, chính là – Thủy Sam Uyển!

Cô ta cắn môi, hừ lạnh một tiếng rồi bước vào đại sảnh.

Đám cưới lần đầu tiên của bọn họ anh ta vắng mặt. Mặc dù hôm nay anh có mặt ở đây nhưng anh ta đã tát cô một cái thật nặng, ngay cả bữa tiệc tối lúc này mà trái tim của anh ta cũng chẳng có ở đây.

Trong lòng anh ta chỉ có một mình An Đình Đình kia sao?

Chỉ vì một mình An Đình Đình mà thậm chí anh ta không tiếc dâng tặng toàn bộ gia tộc Mặc thị sao?

Mặc Diệu Dương ba chân bốn cẳng chạy tới Thủy Sam Uyển, mẹ Dung chạy ra đón anh ta.

"Cậu hai, cậu... Sao cậu đến đây?" Mẹ Dung vừa định nói hôm nay không phải là ngày cưới của anh ta sao? Lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị nuốt ngược trở vào.

"Đình Đình đâu rồi?" Mặc Diệu Dương đứng ở cửa hỏi.

Mẹ Dung hơi ngẩn ra: "Mợ hai? Mợ hai đang ở đại sảnh mà. Trước đó cô ấy nói sẽ đi qua đó. Cô ấy không có ở Thủy Sam Uyển."

"Không có ở đây?" Mặc Diệu Dương nhăn mày, dường như ý thức được điều gì, anh ta sải bước đi vào trong.

Cô không có ở Thủy Sam Uyển cũng không có sảnh tiệc. Vậy cô sẽ ở đâu? Không phải cô muốn rời đi, muốn...

"Ầm!" Mặc Diệu Dương bước nhanh đến phòng ngủ chính của An Đình Đình, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra.

Bên trong ngay ngắn sạch sẽ, nhưng không có một bóng người.

Mặc Diệu Dương tìm trong phòng tắm, phòng quần áo và tất cả các phòng khác nhưng không thấy bóng dáng của An Đình Đình. Mà lúc này một ý nghĩ tồi tệ nhất đang xé nát trái tim anh.

Khi anh ta bước đến phòng ngủ chính thì nhìn thấy một lá thư trên bàn trang điểm, bên dưới là thư là một tờ giấy trắng. Trên lá thư là vòng ngọc mà ông nội mới đưa cho cô cách đó không lâu.

Anh ta cầm lấy lá thư xé mở ra. Quả nhiên là những lời nhắn nhủ tự tay An Đình Đình viết cho anh ta.

“Diệu Dương, em đi đây. Xin đừng tìm em, hãy để cho em được tự do!”

Điều khiến anh ta khó chịu hơn nữa là dưới phong bì lại đặt sẵn tờ giấy thỏa thuận ly hôn mà cô đã mô phỏng được!

Anh ta không ngờ cô đã lên kế hoạch mọi thứ.

An Đình Đình à An Đình Đình, rốt cuộc thì lúc nào em đã bắt đầu nghĩ đến việc rời khỏi anh, rời khỏi nhà họ Mặc rồi? Nhưng lúc em làm hết thảy những chuyện này em có hỏi ý anh không?

Mặc Diệu Dương nhanh chóng đến phòng thông tin của nhà Mặc, gọi tất cả vệ sĩ đến, yêu cầu họ chặn lại toàn bộ các lối ra vào, trên dưới, trước sau của nhà họ Mặc, đồng thời tiến hành tìm kiếm khắp nơi, nhất định phải tìm cho ra mợ hai.

Hơn nửa tiếng trôi qua, người đi tìm đều trở lại cho biết bọn họ vẫn chưa tìm thấy mợ hai.

Mặc Diệu Dương không khỏi ngạt thở, chẳng lẽ Đình Đình đã trốn khỏi nhà họ Mặc rồi. Làm sao có thể chứ? Toàn bộ nhà họ Mặc anh đã sắp xếp người canh gác rất kỹ càng. Cô tuyệt đối không thể nào đi ra ngoài được.

Trừ khi... Trong mắt Mặc Diệu Dương lóe lên tia giận dữa, anh ta chạy nhanh đến phòng camera của nhà họ Mặc, xem tất cả video giám sát các lối ra vào của nhà họ Mặc.

Mặc Diệu Dương châm điếu thuốc kêu mọi người lần lượt kiểm tra, sẵn tiện cũng sai người đuổi theo. Tất cả các hướng, bao gồm tất cả bến xe, bến tàu, sân bay đều sai người đến đó tìm kiếm.

Màn hình trước mắt Mặc Diệu Dương cuối cùng cũng xuất hiện một cảnh tượng đáng ngờ.

Trong màn hình là bóng dáng gầy gò, yếu ớt của một người làm, rõ ràng là bộ quần áo cô đang mặc trên người quá lớn so với thân thể của cô. Cô cúi đầu, dường như đang cố gắng hết sức tránh đi những góc quay của camera.

"Bốp!" Mặc Diệu Dương giận dữ vỗ bàn.


Anh ta đã nhận ra người phụ nữ mặc quần áo người làm chạy trốn khỏi ngôi nhà của nhà họ Mặc chính là An Đình Đình.


Lúc này, có người chạy tới, trong tay cầm túi rác màu đen nói: "Cậu hai, tôi tìm được một đống quần áo, có thể là của mợ hai."


Mặc Diệu Dương đứng dậy đi tới, nhặt quần áo đó lên, vừa liếc mắt nhìn liền nhận ra đây là quần áo của An Đình Đình.


Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, nắm chặt góc áo, các ngón tay hơi hiện lên khớp xương tái nhợt. Anh ta xin thề, nếu bây giờ người phụ nữ này bị bắt về, mà lúc này cô đang đứng trước mặt anh ta thì...

Advertisement
';
Advertisement