Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Dương vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hơn nửa tiếng, thì cơn đau đầu của Ôn Lam mới dân thuyên giảm.

“Lam Lam, em bị bệnh đau đầu à?”

Ôn Lam nhíu mày, biếu tình trong mắt có chút phức tạp.

Cô bị bệnh đau đầu sao? Hình như là không có. Nhưng mà, sao cô không có chút ấn tượng gì với ký ức trước kia hết vậy.

Cô nhớ là, khi cô tỉnh lại, người đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là Trần Thân, người thứ hai lại chính là Tang Nham.

Trần Thân nói với cô rằng, cô là cô nhi, từ nhỏ đã lưu lạc ở biên giới. Có một lần cô bất cẩn rơi xuống vách núi, cô đã được người của Tang Nham cứu sống và đem về. Trải qua nửa năm điều trị, sức khỏe cô đã hồi phục, nhưng mà do bị thương ở đầu nên những ký ức trước đây đều hoàn toàn mất hết.

“Có lẽ, là do trước đây em từng bị chấn thương ở đầu.” Ôn Lam lúc này giống hệt như người bình thường, không một chút phòng bị.

Mặc Diệu Dương nhướng mày, vội hỏi tiếp: “Chuyện xảy ra khi nào? Em bị thương ở đâu?”

“Em...em cũng không rõ lắm” Ôn Lam cau mày nói.


Đột nhiên, cô như ý thức được điều gì, những nghi ngờ trong mắt thoáng chốc chuyển thành cảnh giác. Cô lắc đầu nói: “Em thực sự không nhớ.”

Mặc Diệu Dương nhìn thấy nét mặt của cô, trong lòng liên biết anh đã quá nóng vội rồi. Dù sao, Mạnh Yến San cũng đã ở bên cạnh Tang Nham một thời gian, nhất định đã nhận những huấn luyện nghiêm khắc của bọn họ, chuyện lúc nãy mình hỏi, chắc đã khiến cô nảy sinh cảnh giác.

Anh gật đầu nói: “Nếu em không nhớ thì đừng nói, kẻo lại đau đầu.”

“Ừ” Ôn Lam gật đầu, mặt mang vẻ cảm kích.

Nghỉ ngơi được một lúc, Ôn Lam mới nói: “Diệu Dương, dẫn em đi tế bái Đình Đình đi.”

Anh nhìn cô chằm chằm một hồi rồi gật đầu, nói: “Được!”

Giữa linh đường, là ảnh chụp trắng đen của Long Đình Đình, phía dưới treo đầy hoa tươi. Cô gái trong tấm ảnh cười đầy dịu dàng, tuy yếu đuối mỏng manh nhưng lại rất cứng cỏi.

Một xác hai mạng! Quả là một kết cục bi thảm.

Ôn Lam có chút không dám nhìn thẳng di ảnh. Cô ta cảm giác như mình đang bị nhìn thấu nội tâm vậy, nhất là đôi mắt trong veo, ngây thơ và vô hại ấy. Cô như thấy được sự bỉ ổi và xấu xa của mình hiện lên trên đôi mắt đó.

Bỗng nhiên, cô ta chợt thấy ớn lạnh.

“Làm sao vậy?” Mặc Diệu Dương phát hiện sự khác lạ của cô liên hỏi thăm.



“Không...Không có gì” Ôn Lam liền vội vàng lắc đầu.

Tất cả mọi người trong linh đường đều dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn cô chằm chằm. Giống như bị hàng ngàn lưỡi đao sắc lẹm đâm vào, điều này làm cô ta không dám nâng mắt lên nhìn.

Cô cúi đầu cụp mắt, giọng điệu gân như van xin: “Diệu Dương, đưa em đi đi.”

Ngô Đồng Uyển.

Nơi đây, đã từng là nơi Cốc Nhược Lâm sinh sống. Mặc dù bây giờ Cốc Nhược Lâm không còn sống ở đây nữa, nhưng vẫn có người hâu và mọi đồ dùng trong phòng đều rất đầy đủ.

“Lam Lam, trước hết em cứ ở lại chỗ này đi. Chuyện của Đình Đình... Theo như ông nội nói, chắc phải thêm mấy ngày nữa mới xong. Dù sao, trong bụng của Đình Đình cũng là chắt trai của nhà họ Mặc.”

Mặc Diệu Dương đỡ Ôn Lam ngồi xuống.

Ôn Lam gật đầu, không biết vì sao, lúc này cô đã đạt được mục đích ban đầu, nhưng trong lòng lại không có chút cảm nhận gì? Đáng lý cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng cô lại thấy nỗi áy náy ngày càng khắc sâu hơn.

“Ừ” Cô nhàn nhạt đáp một tiếng.

Lúc này, người hầu đi tới, cung kính gật đầu: “Cô Ôn”

Mặc Diệu Dương nói: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh phải qua gặp ông nội một lát.”

“Được, anh đi đi” Ôn Lam mấp máy môi.

Mặc Diệu Dương bước đi một mạch, Quý Đình Kiêu và mọi người đều đang ở đây.

Thấy anh đến, Tiêu Quân liền đứng dậy, khẩn trương hỏi: “Diệu Dương, anh khẳng định cô ấy là tiểu San sao?”

Mặc Diệu Dương ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn anh ta rồi gật đầu: “Chắc chắn!”

Tiêu Quân nghe vậy, máu liên xông lên não. Anh ta trở tay hung hăng đấm mạnh vào vách tường: “Thằng khốn Tang Nham, tôi nhất định sẽ tự tay băm hắn thành từng mảnh.”

Quý Đình Kiêu bình thường rất trâm ổn, bao giờ cũng mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng hôm nay, anh ta lại không kiềm được cơn tức trong lòng. Hơn nữa, cơn giận này không phải là vì giận Ôn Lam.

“Hôm nay tôi đã thử cô ấy nhiều lần, nhưng mà không hiệu quả lắm.” Mặc Diệu Dương nói.

“Phản ứng cô ấy như thế nào?” Tiêu Quân hỏi.



“Đau đầu.” Mặc Diệu Dương tháo bỏ cúc áo trên cùng: “Tôi nghi ngờ, cô ấy bị thôi miên phong tỏa ký ức, hơn nữa nhất định cô ấy bị chấn thương ở đầu. Nếu tôi không sai, thì chắc hẳn là do vụ nổ gây ra.”

Tiêu Quân cúi đầu, cau mày nói: “Nếu như Ôn Lam thực sự là tiểu San, trời ơi... Tôi không hề nghĩ tới chuyện này. Thì ra khoảng thời gian

này, cô ấy ở bên cạnh Tang Nam. Hèn chi cô ấy lại nghe lệnh của Tang Nham và Trần Thân.”

Nói đến đây, anh ta dừng lại. Tiếp đó, trong mắt tràn đầy hận thù và tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Thân!”

Anh ta đứng bật dậy, đi ra phía ngoài.

Quý Đình Kiêu lấy lại tinh thân, muốn gọi anh lại: “Tiêu Quân”

Mặc Diệu Dương khoát tay với anh nói: “Mặc kệ anh ta, cứ để anh ta đi trút giận đi.”

Tiêu Quân nhất định là đi tìm Trần Thân, anh ta thực sự không nhịn được, Trần Thân thì đang bị nhốt dưới tầng hầm. Trong đầu anh ta bây giờ chỉ toàn là hận thù, nếu không để anh ta phát tiết thì có khi đêm nay anh ta sẽ không tài nào ngủ được.

Quý Đình Kiêu nghe vậy, liền không ngăn cản nữa.

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Tiêu Quân mặc dù đang nóng nảy, nhưng anh ta tự biết chừng mực. Trần Thân vẫn còn tác dụng đối với chúng ta, anh ta sẽ không giết hắn đâu.”

“Ừ” Quý Đình Kiêu đáp lời.

Trong căn phòng tràn ngập hương vị thiếu nữ, Mặc Diệu Tuyết chậm rãi mở mắt.

Lý Tú Liên ở một bên nhìn cô với ánh mắt trông mong, thấy cô tỉnh lại liên thở ra một hơi dài: “Con gái ngốc nghếch, con làm mẹ sợ muốn chết.”

“Mẹ, con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng.” Sắc mặt Mặc Diệu Tuyết vẫn tái nhợt như trước.

Sau khi Lý Tú Liên rời đi, người hầu phụ trách chăm sóc Mặc Diệu Tuyết mới đi vào.

Mặc Diệu Tuyết hỏi: “Lúc tôi ngất, là ai đưa tôi vê vậy?”


“Thưa cô chủ, là ngài Quý ạ.”


“Đình Kiêu?” Mặc Diệu Tuyết chợt trừng lớn hai mắt.


“Dạ đúng rồi. Ngài Quý thấy cô chủ ngất nên đã rất lo lắng. Có thể thấy được, ngài Quý rất quan tâm cô chủ.”


Người hầu này đã lớn lên cùng với Mặc Diệu Tuyết, cô có tâm sự gì cũng đều nói với cô ta. Cho nên, cô ta biết chắc khi cô chủ tỉnh lại sẽ hỏi về chuyện này, liên một mười kể lại sự thật với cô!

Advertisement
';
Advertisement