Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Sau khi Mặc Diệu Tuyết ăn tối xong, cô liền rời khỏi nhà, đi ra ngoài.

Đến một nơi vắng vẻ, không lâu sau, người hầu chạy tới nói nhỏ: "Cô chủ, tôi đã vào hỏi thăm, anh Quý nói lát nữa sẽ đến."

Nói xong, người hầu liền rời đi.

Quả nhiên, trong khoảng năm phút, Mặc Diệu Tuyết nhìn về phía Thủy Mặc, một người đàn ông cao lớn bước tới, thông qua nhận dạng, xác định đó là Quý Đình Kiêu.

Lúc này, trái tim cô đập không ngừng.

Bịch, bịch, bịch, nó như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Khi bóng người đến gần, cô cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, hít thở cũng có chút khó khăn, hàng ngàn ý nghĩ bỗng dưng hiện lên.

Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô cảm thấy người đàn ông này rất cổ quái, lại còn cách cô những mười tuổi, thậm chí cô có thể gọi anh một tiếng chú!


Cô vẫn nhớ như in lần đầu nói chuyện cùng anh, vẻ mặt anh hờ hững, như thể muốn viết lên đó mấy chữ: Người sống chớ lại gần.

Rồi còn lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần nhau, cơ thể anh toả ra một mùi thơm đặc biệt, không phải là mùi nước hoa, cũng không phải là mùi khói thuốc, rượu chè, tóm lại đó là một mùi thơm nhè nhẹ vô cùng riêng biệt.

Mùi thơm ấy cứ quanh quẩn bên cánh mũi cô, mãi không chịu bay đi.

Cho đến một ngày nọ, cô lấy hết dũng khí, chạy đến trước mặt anh, nói ra ba chữ "Em thích anh", nhưng anh không hề có chút phản ứng nào, không vui sướng, không phẫn nộ, thậm chí ánh mắt ghét bỏ cũng không cho cô!

Cô bị đả kích nặng nề! Cảm thấy anh rất tự phụ, lạnh lùng, không quan tâm đến cảm nhận của cô.

Cô đã đợi ở cửa nhà anh suốt ba ngày, cho đến khi cô ngất đi, cô mới cảm nhận rõ ràng anh thực sự rất lo lắng cho cô, bởi vì, trong ánh mắt lãnh đạm của anh, cô đã nhìn thấy thứ mình muốn thấy.

Thế nhưng cô vẫn bị anh đuổi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc ấy, cô đã biết mình đã quấy rầy cuộc sống của anh.

Giống như mọi người nói, mình làm tất cả mọi điều nhưng cuối cùng cũng chỉ có mình cảm động, người khác chỉ cảm thấy nực cười!

Nhưng hôm nay, nghe được những lời của đám người hầu, cô mới biết rằng trong khoảnh khắc mà mình ngất xỉu, anh là người đầu tiên chạy tới… Nếu thật sự là không có ý gì với cô, cô không tin!



Cô đã hai mươi tuổi rồi, có thể phân biệt được ánh mắt, động tác kia có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng tại sao anh phải kiềm chế như vậy? Anh đang lo lắng điều gì?

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của cô, gương mặt này quá mức non nớt, đã dạy anh thế nào là nhẫn tâm làm tổn thương người khác.

"Hazzz..." Quý Đình Kiêu thở dài một hơi bất đắc dĩ. Hai con ngươi đen láy lạnh lùng hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng, "Cô gái ngốc này, tôi nên làm sao với cô đây?"

Một tiếng cô gái ngốc, suýt chút nữa đã khiến Mặc Diệu Tuyết bật khóc.

Kiên cường lâu như vậy, chẳng phải là để lấy một chút thương hại của anh hay sao?

Gió nổi lên, lá cây xào xạc, âm thanh nhẹ nhàng êm đềm. Ánh trăng, ánh đèn, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau, thật là một khung cảnh lãng mạn.

Nhưng… Mặc Diệu Dương thu lại tầm mắt, tình huống gì đây?

Anh ho nhẹ, đi về phía hai người đang đứng.

Quý Đình Kiêu nghe thấy tiếng, nhìn Mặc Diệu Dương, ánh mắt lộ ra một tia hoảng hốt. Mà Mặc Diệu Tuyết thì giật mình kêu lên, cô nhanh chóng bình ổn tâm trạng của mình: "Anh hai, đã muộn như vậy rồi, anh đến đây làm gì thế?"

Mặc Diệu Dương mê mang nói, "Nghĩ đến chị dâu em."

Mặc Diệu Tuyết bỗng dưng lộ vẻ xem thường, lạnh lùng phản bác: "Có mà nghĩ tới cái cô tình nhân làm ấm giường ấy."

Mặc Diệu Dương cũng không nói gì, đôi mắt dò xét nhìn về phía Quý Đình Kiêu.

Quý Đình Kiêu thản nhiên nhìn lại, không hề sợ sệt chút nào.

Mặc Diệu Tuyết dù sao cũng chỉ là một cô bé, đứng trước mặt hai lão đại giang hồ, không phải là đối thủ. Cô nghe Mặc Diệu Dương hừ lạnh nói: "Hừ! Anh đừng hòng gạt người. Tôi nhất định sẽ không học theo chị dâu, trước tiên phải tìm một người đàn ông có nhân phẩm tốt rồi mới lấy chồng, nhất định không gả cho một người đứng núi này trông núi nọ như anh. Thừa dịp vợ mang thai ở nhà, lén lút ra ngoài tìm phụ nữ khác, còn khiến vợ mình tức chết, kiểu đàn ông như vậy, tôi nhổ vào!"

Mặc Diệu Dương giết chết Long Đình Đình có hai phiên bản. Trong video, anh thực sự đâm chết người, nhưng là để bảo vệ gia đình họ Mặc, còn người nhà họ Mặc thì lại thấy là Long Đình Đình bị Mặc Diệu Dương làm cho tức chết!

Quá nửa là bởi vì kích động, lại đang mang thai, tức giận là do tâm không ổn định!



Mặc Diệu Dương hơi nhướng mày, liếc nhìn Mặc Diệu Tuyết, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất cần, thù hận cùng hận thù, cô bé này càng ngày càng dũng cảm, bắt đầu công khai dạy dỗ anh trai mình rồi.

Anh hơi cong môi, trên mặt lộ ra ý cười, nhìn Quý Đình Kiêu rồi nói: "Em nói xem, một người đàn ông tốt sẽ như thế nào, giống cậu ta à? Em muốn gả cho cậu ta?"

Sắc mặt Mặc Diệu Tuyết đỏ như tôm luộc, cô dậm chân, kêu lên một tiếng nhẹ nhàng: "Anh hai, anh, anh, anh… Anh nói cái gì vậy?"

Sau đó cô xoay người, chạy nhanh như một cơn gió.

Chạy thẳng về phòng mình, cô sờ mặt, mặt cô nóng đến mức dọa người.

Trời ạ! Cô với anh hai Mặc Diệu Dương, ở ngày tang thứ hai của chị dâu, thảo luận đến việc cô sẽ gả cho người đàn ông như thế nào? Anh em hai người cũng thật to gan.

Mà ở nơi đó, hai người đàn ông vẫn trừng mắt nhìn nhau.

Một người không hỏi, một người không nói, cứ chăm chú nhìn đối phương.

Cuối cùng Mặc Diệu Dương cười lạnh, nói: "Trước kia thì dò xét tâm tư của vợ tôi, bây giờ lại đến em tôi. Sao bây giờ lại có nhiều kẻ thích ăn cỏ gần hang như vậy nhỉ?"

Quý Đình Kiêu sửa lại cổ áo, đáp lễ: "Đã đi ăn thì phải ăn ngon. Hơn nữa, người ta đều tự nguyện hiến dâng."

Con người này thật không biết xấu hổ, lớn hơn Diệu Tuyết hẳn mười tuổi, không cảm thấy ngại sao?

Sắc mặt Mặc Diệu Dương sa sầm, đây chính là chuyện chung thân đại sự cả đời của em gái anh, dù anh không nhúng tay vào nhưng cũng không thể để qua loa như vậy được.

Quý Đình Kiêu là người tốt, anh biết điều đó, nhưng liên quan đến tình yêu, cậu ta thật sự rất khó kiềm chế, song điều này cũng chỉ là đánh giá phiến diện, không thể khẳng định.

Nửa ngày sau anh mới lên tiếng: "Sắp đến giờ rồi, hành động đi."


Quý Đình Kiêu cũng không muốn đặt tâm tư của mình vào vấn đề tình cảm quá nhiều, bởi vì còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ anh làm.


Tất nhiên, nhưng chuyện đó không thể hoàn thành nếu chỉ có một mình anh. Anh và đồng đội của mình gắn bó chặt chẽ với nhau, thiếu một người cũng không được.


Hai người đàn ông, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.


Đêm khuya ở nhà họ Mặc, nhìn thì yên bình nhưng thật ra...

Advertisement
';
Advertisement