Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Toàn sảnh chỉ chú ý đến ba tiêu điểm, lần lượt là Long Đình Đình, Mặc Diệu Dương, cùng với đứa trẻ còn đang ngủ.

Bên cạnh đứa trẻ có vệ sĩ, bảo mẫu, người hầu, tổng cộng gần cả chục người đứng vây quanh. Đúng là một cậu chủ nhỏ thân phận cao quý!

Long Đình Đình cùng Mặc Diệu Dương nâng ly cảm ơn từng vị khách mời. Họ mỉm cười đón nhận lời chúc phúc của mọi người.

Xuyên suốt tiệc, đều có người phụ trách giám sát camera. Như vậy có thể kiểm soát được mọi tình huống.

Vân Lang mặc một bộ âu phục màu xanh đen, bên trong là áo sơ mi trắng thắt cà vạt. Chiếc quần tây thẳng tấp ôm sát đôi chân dài và rắn chắc của anh.

Cả người nhìn trông đầy sức sống và nổi bật.

Mặc kệ anh đi tới đâu, cũng đều rước lấy một mớ ánh nhìn ái mộ từ các cô gái. Chỉ cần anh nhẹ liếc nhìn một cái thôi cũng đủ hớp hồn các cô.


Anh ta nâng ly rượu đỏ, đứng trong góc vắng vẻ tại sảnh tiệc, mặt không chút biểu cảm, đôi mắt sắc bén bình tĩnh nhìn từng lối ra vào.

Chân có chút mỏi anh ta liền thay đổi tư thế. Nhưng chẳng may tấm thảm dưới chân mắc vào gót giày, cả người ngã lệch sang một bên đứng không vững.

Chính vì vậy, anh ta vô tình đụng vào người phía sau.

“Á!” Một tiếng kinh hô nhẹ nhàng, là một cô gái.

Vân Lang quay đầu nhìn, thì thấy một nữ phục vụ xinh đẹp, trong tay bưng một khay chất mấy ly rượu đỏ.

“Xin lỗi.” Vân Lang vội vàng xin lỗi.

“Không sao đâu.” Nữ phục vụ cúi đầu, vội vàng rời đi.

Không biết tại sao, Vân Lang cảm giác có gì đó không đúng. Anh ta đưa mắt nhìn bóng dáng nữ phục vụ kia. Bất thình lình, có người vỗ vào bả vai anh, xoay đầu nhìn, thì ra là Mặc Diệu Lương.



“Giỏi lắm, trước mặt mọi người mà nhìn nữ phục vụ chằm chằm. Anh là muốn xin số điện thoại hay là xin Fb đây?” Mặc Diệu Lương trêu chọc nói.

Vân Lang vội hỏi: “Anh đừng có giễu cợt tôi.” Sau đó, anh ta nhìn về phía Mặc Diệu Lương, bắt chước giọng điệu trêu chọc của anh: “Sao đây, hôm nay bạn gái không đi cùng à? Một mình không cô đơn sao!”

Mặc Diệu Lương bị lời của anh ta làm nghẹn họng.

Đúng là anh muốn đưa người kia theo, người kia cũng rất muốn đi. Nhưng nếu vậy chẳng phải bữa tiệc đột nhiên có tới hai nữ chính? Vậy sẽ rất là lộn xộn!

Mặc Diệu Lương cười cười: “Ha ha, Tôi quen giữ thân trong sạch rồi.”

Hai người mỗi người nện cho đối phương một đấm, sau đó tách nhau ra đi.

Trong phòng tắm, nữ phục vụ thân thể mảnh mai cúi đầu, đi vào một cửa, sau đó xoay người đóng chặt cửa. Cô dùng tốc độ sét đánh cởi bỏ chiếc váy phục vụ, lộ ra một chiếc đầm dạ hội xẻ sâu đầy gợi cảm.

Cô dùng đôi tay tinh tế mềm mại gom tóc lại sau gáy sau đó dùng một chiếc kẹp nhỏ cố định lại. Cô ta ngẩng đầu, một gương mặt xinh đẹp đến động lòng người, vẻ đẹp tinh xảo dù không son phấn.

Cô cởi giày ra, sau đó trở tay lấy bên cạnh một đôi giày cao gót.

Sau khi thu dọn đồ đạc gọn gàng, cô mới đẩy cửa bước ra. Lần này cô không cúi đầu nữa, vặn vặn vòng eo khiêu gợi mềm mại như rắn nước, giẫm gót bước ra ngoài đầy mạnh mẽ.

Ngay khi xuất hiện, cô đã ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn của các chàng trai. Thì ra trong buổi tiệc trăm ngày này có một mỹ nữ thần bí đến như vậy.

Có vài người nôn nóng, muốn lên uống rượu và bắt chuyện với cô ta.

Tuy nhiên, người đẹp thần bí gợi cảm kia lại hoàn toàn không để họ vào mắt. Ném cho bọn họ một cái nhìn trí mạng, nhẹ bước đi xuyên qua bọn họ. Khiến cho cả đám thất vọng vô cùng.

Vân Lang tay cầm ly rượu, muốn đi tìm Long Đình Đình cùng Mặc Diệu Dương để chúc mừng và tạm biệt họ. Dù sao từ nhỏ đã sống cùng mẹ trong khu cấm, đây là lần đầu tham dự yến tiệc như vầy. Anh không quen, thậm chí là không thích.

Mẹ anh vẫn còn ở khu cấm, anh nên sớm trở về nhà để chăm sóc bà.



Cứ mãi nghĩ về chuyện này, anh vô tình va nhẹ vào vai cô gái xinh đẹp kia. Thoáng lướt qua, Vân Lang quay đầu nhìn về phía cô.

Cô gái kia, cũng quay đầu nhìn anh cười.

Chỉ trong giây lát, Vân Lang đột nhiên có ảo giác rằng mình không nghe được, anh chỉ nghe được tiếng tim đập “bùm bụp” vang lên. Không những thế mắt của anh hình như cũng có vấn đề.

Ngoài trừ cô gái này, mọi thứ xung quanh đều không tồn tại nữa. Anh nhơ ngác nhìn cô gái trước mắt đang được bao phủ bởi sắc hồng của anh đào đầy rực rỡ.

Anh ta như bị trúng tà đứng sững sờ ngay tại chỗ. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo bóng cô gái ấy cho đến khi biến mất.

Sau đó, có người lại vỗ vào vai anh.

Vân Lang nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh nhìn xung quanh không thấy cô gái xinh đẹp kia đâu nữa tựa như vừa nảy chỉ là một giấc mơ. Thế thì, tại sao lúc đó anh có thể nghe thấy được mùi hương anh đào ngất ngây như vậy.

“Này Vân Lang, anh đang nhìn cái gì mà hồn bay phách lạc luôn vậy?”

Mặc Diệu Lương nghi ngờ nhìn anh ta.

Vân Lang qua loa nói bừa: “Người mới nảy nhìn giống người tôi quen.”

“Ồ, thế hả! Nam hay nữ. Không đúng, anh mà cũng có người quen à?” Mặc Diệu Lương hiển nhiên không tin, nói: “Nhìn trúng con gái nhà nào? Nói tôi biết đi, tôi sẽ làm chủ cho.”


Vân Lang không biết nên khóc hay cười: “Tôi nói cậu ba ngài đừng có chọc tôi nữa mà. Tôi đang tìm Đình Đình cùng Diệu Dương để chào hỏi thôi. Tôi muốn đi trước.”


Mặc Diệu Lương vừa lúc muốn tìm người uống rượu cùng, nhướng mày nói: “Anh về sớm làm gì? Bữa tiệc mới tổ chức được nửa tiếng thôi mà.”


“Không được, mẹ tôi còn đang ở một mình ở khu cấm. Tôi không yên tâm!” Vân Lang bất đắc dĩ nói.


Đúng là Vân Lang, đứa con hiếu thảo nổi tiếng ở nhà Mặc. Mặc Diệu Lương gật gù, tỏ vẻ đã hiểu, rồi nói: “Anh hai với chị dâu…Ầy, anh nhìn đi, xung quanh toàn là nhóm bạn từ thời đại học của anh hai, họ sẽ uống rượu và quậy tưng bừng cho mà xem. Tôi khuyên anh tốt nhất khỏi qua đó, cứ đi về là được, mắc công bị họ ép uống rượu.”

Advertisement
';
Advertisement