Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Vân Lang nhìn theo phương hướng mà ngón tay anh chỉ, quả nhiên, đang cười cười nói nói chơi đùa ở bên kia. Anh ta nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy tam thiếu, làm phiền khi cậu hai có thời gian, giúp tôi truyền lời, tôi về trước.”

“Được.” Mặc Diệu Dương rất thẳng thắn đồng ý. Sau đó đặt cái tay trong ly xuống: “Uống đi.”

“Vâng.” Vân Lang uống hết ly rượu đỏ ở trong tay xuống, xoay người rời đi.

Đi ra khỏi sảnh của yến hội, âm thanh ồn ào và tiếng nhạc du dương dường như cũng đã giảm đi rất nhiều.

Vân Lang thầm thở ra một hơi, lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn không ít.

Đột nhiên, trước mắt anh ta xuất hiện một bóng dáng mềm mại uyển chuyển. Mặc một bộ váy lễ phục dạ hội màu hồng nhạt, giống như nụ hoa sen vừa mới chớm nở ở trong hồ nước cuối xuân, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, có cảm giác trong trẻo mà không lẳng lơ.

Là cô ấy! Vân Lang nhớ lại, đó chính là cô gái mà anh ta có duyên mới gặp thoáng qua một lần.

Còn bóng lưng của người phụ nữ kia dường như hơi bối rối, hơn nữa có cảm giác đang lo nghĩ điều gì đó. Trong lòng của Vân Lang chợt nghi ngờ, liền đi theo.


Anh ta luôn theo dõi phía sau lưng của người phụ nữ đó, không khỏi bắt đầu suy đoán thân phận của cô ấy.

Là cô chủ của nhà giàu nào đó, hay là một quý cô của một nhà chính trị nào đó? Thế nhưng, vì sao cô ấy lại có vẻ bối rối như thế? Hoàn toàn không giống như đến để tham gia tiệc đầy tháng, mà lại có chút lén lút giống như sợ người ta phát hiện, vì sao không ở trong yến hội, mà lại đến khu vực nhà khách này?

Anh ta nhìn thấy người phụ nữ đó đi vào một căn phòng nhỏ. Căn phòng đó là căn phòng cấp tổng thống. Chẳng lẽ là cô ấy chơi đùa cảm thấy mệt rồi, tới chỗ này để nghỉ ngơi?

Thế nhưng, nhìn dáng vẻ của cô ấy, cũng không có vẻ như chơi mệt rồi, hay là uống say cả!

Trong lòng của Vân Lang nghi ngờ, nhấc chân đi theo sau.

Phòng tổng thống rất lớn, bên trong lại có nhiều gian phòng. Có phòng nghỉ, phòng sách, phòng tắm cũng có mấy loại. Còn chưa tính đến quầy bar, sàn nhỏ và các tiện nghi khác nữa.

Vân Lang lấy ra một đồ vật như tấm thẻ, làm một động tác nhỏ ở trên cửa.

Chỉ nghe tiếng cạch một tiếng, cửa đã mở ra.

Vân Lang ẩn người đi vào, tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ thần bí kia. Nhưng khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là đèn ở trong phòng đã tắt hết, chỉ còn một mảnh đen kịt, chẳng lẽ người phụ nữ kia đi vào phòng không đóng cửa sao?



Anh ta đang suy nghĩ, thì thấy một hương thơm bay đến, theo sau đó là một trận gió. Anh ta không hề nghĩ ngợi, theo bản năng duỗi tay ra bắt lấy!

Trong lòng bàn tay của anh ta, đang nắm chặt lấy đôi tay nhỏ trắng nõn của người phụ nữ đó!

“Là người nào? Thật to gan, vậy mà dám theo dõi tôi!” Giọng nói của người phụ nữ kia rất yêu kiều.

Vân Lang tà ác cười một tiếng, nói: “Mỹ nữ, cô ở gian phòng lớn như vậy, cũng không bật đèn sao? Cô không sợ có người xấu nào chui vào sao?”

Người phụ nữ kia cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Để đề phòng những người đàn ông hư hỏng như anh!” Cô ta nói xong, nhấc chân lên, đá vào chỗ yếu ớt nhất của người đàn ông!

Thân thủ của Vân Lang rất nhanh, thân thể nhẹ nhàng nghiêng đi. Mà đôi tay đang nắm lấy bàn tay trắng nõn của người phụ nữ kia thì vừa buông lỏng ra, đã đổi sang ôm lấy vòng eo mềm mại uyển chuyển của cô ta, thân hình chuyển động, cả hai người đồng thời đi về phía bên trong.

“Đồ háo sắc, muốn chết!” Người phụ nữ yêu kiều nói, ra tay đánh, ra tay không hề lưu tình chút nào cả!

Vân Lang cũng là người luyện võ, gặp chiêu nào phá chiêu đó!

Kể từ đó, anh ta càng nghi ngờ thân phận của người phụ nữ này. Đến cùng là người nào?Nhóm thiên kim nhà giàu sẽ rất coi trọng thân thể của mình.

Chỉ cần luyện tập mấy loại võ thuật này, thân thể tất nhiên sẽ không còn mềm mại. Nhưng vì sao người phụ nữ này lại học võ? Lại nói,thiên kim nào đi ra ngoài cũng sẽ có ba, năm người bảo vệ, vì vậy cũng không cần thiết phải tập những cái này!

“Rốt cuộc cô là ai?” Hai tay của Vân Lang cứ như sắp thép, ôm lấy vòng eo của người phụ nữ, nhẹ nhàng nhấc lên, ai biết dưới chân lại bị trượt chân bởi thứ gì đó, hai người song song ngã về phía trước.

May là phía trước là ghế salon, nên mới không bị ngã xuống đất.

Người phụ nữ liên tiếp bị ăn “đậu hũ”, vô cùng giận dữ. Quay đầu liền muốn giơ tay tát vào mặt của anh ta.

“Khuôn mặt của người đàn ông, không thể đánh được! Đây là tôn nghiêm.” Vân Lang nhanh tay nhanh mắt, bắt được tay của cô ta.

“Đồ khốn nạn!” Người phụ nữ tức giận.

“Nói cho tôi, rốt cuộc cô có thân phận gì? Chỉ cần không phải cô đến đây để gây sự, thì tôi có thể tha cho cô một đường, thả cô đi!” Đột nhiên Vân Lang mềm lòng.

Không biết vì sao, dường như khi ngửi được mùi thơm trên người cô ta, vậy mà anh ta lại có cảm giác say mê.

“Tôi muốn anh đi chết đi!” Người phụ nữ ra sức giãy dụa.



Cô ta cầm được cà vạt trên cổ của Vân Lang, hai cánh tay một trái một phải dùng sức, muốn ghìm chết anh ta! Không thể không nói, người phụ nữ này cũng thật là độc ác!

“Độc nhất chính là lòng dạ đàn bà!” Vân Lang cười, đưa tay ra, mở rộng cà vạt và cúc áo sơ mi.

Cánh tay lớn khống chế đôi tay nhỏ của cô ta, cũng đặt lên trên đỉnh đầu. Một cách tay khác thì giữ chặt bắp đùi của cô ta, để hai chân của cô ta gác ở eo của anh ta!

Tư thế như thế, quả thật là rất mập mờ, khiến cho người ta…

Người phụ nữ hét to!

Vân Lang nói: “Người phụ nữ này, cho dù lực tay của cô có mạnh mẽ, thì cũng vô dụng, cô chung quy cũng là phụ nữ, vĩnh viễn không phải là đối thủ của đàn ông!”

Người phụ nữ tức giận há miệng muốn cắn anh! Vân Lang trốn sang một bên, nhưng đầu vai vẫn bị cô ta bắt được, hung hăng cắn xuống!

“Á!” Vân Lang bị đau, kêu rên một tiếng.

Thế nhưng, anh ta cũng không có buông lỏng sự giam cầm đối với cô ta. Mà là cắn răng, lật người cô ta lại, để cô ta đưa lưng về phía mình, trói buộc hai bàn tay của cô ta.

“Nói đi, rốt cuộc cô là ai!” Vân Lang ngồi lên sau lưng cô ta, một chân chống lại ở trên mặt đất, không để cho cô bị nặng quá.

Lúc này người phụ nữ kia đã mệt đến thở hồng hộc, cái trán cũng tràn đầy mồ hôi!

Chết tiệt! Vì sao nửa đường lại xuất hiện tên chết tiệt này. Hoàn toàn rối loạn kế hoạch của cô ta. Thế nhưng, nếu không khiến anh ta rời đi, thì thời gian của cô ta cũng không còn nhiều lắm.

Vân Lang chờ người phụ nữ ở dưới thân anh nói chuyện, nhưng lại nghe được tiếng khóc của cô ta.


Cô ta khóc khiến cho anh ta có chút vô lực.


“Thưa anh, chẳng lẽ anh là người mua đêm nay của tôi sao? Mạng của tôi… Sao lại khổ như vậy chứ, tôi lại đổi người mua rồi sao.” Người phụ nữ khóc lóc sướt mướt nói.


Trên cơ bản thì Vân Lang đều lớn lên ở cấm khu, cái gì là người mua, người bán, những từ ngữ này anh ta chưa nghe bao giờ, anh ta cau mày nói: “Cô có ý gì? Quý cô này, phiền cô nói rõ ràng.”


Người phụ nữ khóc lóc sướt mướt nói: “Tôi… tôi là gái bán hoa ở trong hộp đêm. Hôm nay, người mua của tôi hẹn tôi đến đây. Nhưng tại sao anh lại đến? Chẳng lẽ người mua của tôi đã bán tôi cho anh sao? Anh là khách của anh ta sao? Được rồi, nếu như người mua đã quyết định, tôi cũng đã thu tiền rồi, như vậy… đến đi!”

Advertisement
';
Advertisement