Ngay khi Thu Tử Châu buồn bực thắc mắc không biết lão đại có tâm tư gì thì Hạ An Nhiên xuất hiện.
Thu Tử Châu lập tức hiểu ra, lão đại vẫn cảm thấy có lẽ chị dâu đã tới thị trấn này, nên anh cố ý tạo ra hiện trường giả rằng mình bị thương trong cuộc tấn công, muốn thu hút hấp dẫn chị dâu xuất hiện.
Nhưng kết quả thì thế nào ?
Chì có một người chị dâu giả bị hấp dẫn xuất hiện.
Thu Tử Châu thở dài, “Lão đại, có lẽ chị dâu thật sự không ở trong thị trấn nhỏ này, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác để tìm chị dâu!”
Trong đôi mắt của Láng Mặc tràn đầy sự lạnh lùng, anh liếc nhìn anh ta, “Làm sao đế tìm được?”
Thu Tử Châu bị hỏi đến mức cứng họng.
Nếu quả thật có cách để tìm chị dâu thì bọn họ đã tìm được người từ lâu.
Nhưng chị dâu đã biến mất hoàn toàn!
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ, có phải chị dâu đã đi phẫu thuật thắm mỹ đổi đầu đối mặt hay không, cho nên nhân tài của bọn họ mới không thể phát hiện.
Thu Tử Châu dè đặt hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Làng Mặc gằn từng chữ một: “Tiếp tục chờ đợi!”
Nếu như mèo hoang nhò ở chỗ này, nếu cô biết anh xảy ra chuyện bất trắc, thì cồ nhất định sẽ tới.
Ánh mắt của Làng Mặc vô thức rơi vào phương hướng mà Hạ An Nhiên đã biến mất vào lúc nãy, anh không nhịn được mà hỏi một câu, “Người phụ nữ lúc nãy, có phải là em ấy không?”
Khóe miệng của Thu Tử Châu giật giật, “Lão đại, diện mạo cùa người phụ nữ kia chênh lệch khác biệt một trời một vực với chị dâu, hơn nữa bụng của cô ấy cũng rất nhỏ, cũng chì khoảng bốn tháng. . . Người này không thề là chị dâu!”
Lăng Mặc đỡ trán đau đớn.
Anh cũng biết người kia không thể là mèo hoang nhỏ, nhưng vì sao ngay khi anh ôm lay đối phương, anh cảm thấy cồ là mèo hoang nhỏ, thậm chí anh còn ngửi thấy hơi
thở của mèo hoang nhỏ ở trên người đối phương.
Anh không tin loại trùng hợp này!
Anh lấy điện thoại ra, bấm một mã số, anh lạnh lùng ra lệnh với người ở trong điện thoại, “Đi điều tra một người phụ nữ có thai tên là Hạ An Nhiên ỏ’ thị trấn nhỏ, tôi muốn tất cả tài liệu của cô ấy!”
Sau khi Thu Tử Châu nghe thấy những lời này của lão đại, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, “Người phụ nữ kia cũng tên là Hạ An Nhiên?”
Chuyện này thật sự hơi trùng hợp, thảo nào lão đại lại cho rằng đối phương chính là chị dâu!
Cùng tên cùng họ cùng mang thai!
Trên đường về nhà Hạ An Nhiên vẫn còn sợ hãi ở trong lòng.
May mà cô lanh lợi thông minh, cô thuận lợi tránh được một kiếp.
Nhưng cô đặc biệt không hiểu, “Nếu anh đã ghét bỏ em, thì
tại sao anh còn muốn tìm được em? Cách suy nghĩ của tên cấu đàn ông này, thật sự khiến người khác không thể hiểu được!”
Hạ An Nhiên lại đi đến phòng bếp một lần nữa, cô hâm nóng lại món canh đã nguội.
Nhưng trong lúc chờ canh nóng, trong đầu cô lại bất giác lóe lên hình ảnh Lăng Mặc Ồm chặt lấy cô vào lúc nãy.
Khồng phải anh ghét bỏ cô dơ bẩn hay sao?
Không phải anh muốn giết chết đứa con của cô hay sao?
Nhưng vì sao lúc anh nói chuyện, lại thâm tình như vậy?
Hạ An Nhiên ôm đầu, “Mình không thể để cho tên cầu đàn ông kia tùy tiện lừa dối, anh ấy tìm mình nhất định là bởi vì lòng tự ái của anh ấy. . . Một người đàn ông kiêu ngạo chưa từng chịu thiệt thòi như anh ấy, sao có thể để cho một người chạy trốn khỏi anh ấy? !”
Lúc cô đang oán thầm Láng Mặc, trong lòng cô lại đột ngột toát ra một sự vui mừng.
Quả nhiên tai họa chắc chắn để lại hàng nghìn năm.
Anh không sao là tốt rồi.