Nhưng Hạ An Nhiên sẽ không bị lừa gạt một cách dễ dàng.
Bây giờ xã hội hiện nay không thể nhìn vào tướng mạo, ai biết đằng sau gương mặt hiền hòa kia đang cất giấu thứ gì?
Hơn nữa có người tử tế nào lại gõ cửa nhà người khác vào lúc đêm khuya?
Hạ An Nhiên không có ý định mỏ’ cửa, cồ nhìn xuyên qua khe cừa, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Giọng điệu của người đàn ông trung niên cũng rất hiền hòa, “Tôi là bạn của chủ nhân trước đây của ngôi nhà này.”
Nhưng Hạ An Nhiên lại ghi nhớ rất rõ, ông cụ nói mình bơ vơ không chỗ nương tựa, rất đáng thương, nhưng tại sao bỗng nhiên có một người bạn tới đây sau khi ông ấy chết?
Hạ An Nhiên cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cô không khách sáo đáp lại đối phương, “Tôi mua cản nhà này từ trong tay của ZF, tôi không biết người từng ờ đây trước kia, nếu ông muốn tìm người kia, thì ông hãy đi tìm ở những nơi khác! Đừng tới làm phiền tôi!”
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ nói: “Bạn tồi đã qua
đời vào nám năm trước. . . Đây là chỗ đặt chân cuối cùng của ông ấy, nên tôi muốn đến đây xem thử.”
Hạ An Nhiên:”. . .”
Sao người đàn ông trung niên này lại biết ông cụ đã qua đời vào nàm năm trước?
Có lẽ trước khi ông ta đến đây, ông ta đã điều tra rất kỹ!
Nhưng, Hạ An Nhiên vẫn vô cùng cảnh giác, cô bày ra dáng vẻ một người phụ nữ đanh đá, “Lúc tôi vừa mua tứ họp viện này thì nó đã bị phá hủy không còn hình dáng, tôi đã sửa sang lại một lần nữa, bây giờ ông tới thì còn có thể xem được cái gì!”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, “Cô đã từng sửa sang lại nó?”
Hạ An Nhiên không vui nói: “Nếu khồng thì sao tôi cỏ thế ở cái nơi rách nát này? Đừng làm phiền tôi, tôi vẫn đang buồn ngủ!”
Sau khi bỏ lại những lời này, cô lập tức quay đầu trở vào phòng, cô khóa kỹ cửa lại.
Sự xuất hiện của người đàn ông trung niên này quá quái dị.
Hơn nữa mặc dù ông cụ là người tàn tật, nhưng ông ấy siêu cấp lợi hại!
Ồng ấy đã dạy cho cô rất nhiều bản lĩnh, ngay cả quyển sách không tên dưới gầm giường của ông ấy cũng là đồ tốt!
Người đản ông trung niên kia đến đây là vì những thứ mả ông cụ đề lại sau khi chết sao?
Nhưng lúc cô sửa sang lại căn nhà này, ngoài quyển sách không tên dạy cách dịch dung ra, thì cô không phát hiện ra những thứ gì khác.
Chẳng lẽ ông ta đến đây là vì quyển sách kia?
Hạ An Nhiên nhanh chóng giấu cuốn sách không tên mà cồ đã tùy ý ném sang một bên.
Nhưng cô vẫn còn cảm thấy bất an ở trong lòng.
Đối phương thật sự đến đây chỉ vì một quyển sách hay sao?
Cô bất giác cảm thấy gió thổi báo giông tố sắp đến.
Sắc mặt của Hạ An Nhiên dần dần trở nên nghiêm trọng, “Xem ra mình không thể tiếp tục ở lại thị trấn này.”
Thu Tử Châu ngồi ở trong xe, anh ta ngồi xổm với lão đại nhà mình.
Ánh mắt của lão đại vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa xe. . .
y, một người đang chờ vợ tới, thật là đáng thương và thê thảm!
Khồng!
Cỏ lẽ anh ta ngồi cùng lão đại chờ vợ mới là bi thảm! ! !
Sau khi kiềm chế tâm trí phiền muộn ai oán, anh ta lập tức nghĩ đến cuộc tập kích của ngày hồm nay, sắc mặt của Thu
Tử Châu dần dần trở nên nghiêm trọng.
Hành trình của lão đại trong ba ngày này được bảo mật nghiêm ngặt.
Có quá nhiều người muốn ra tay đối với anh, nếu hành trình của anh bị tiết lộ, thì sẽ có vô số người muốn tập kích anh.
Hơn nữa sau khi lão đại bỗng nhiên quyết định tới thị trấn xa lạ này, Thu Tử Châu còn sắp xếp một “Lão đại giả” xuất ngoại.