Phó Tân muốn Lăng Mặc được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng sao anh có thể ngồi yên được?
Sau khi định thằn lại, anh bất chấp thân thể đi tới vách đá quan sát những người tìm chị dâu.
Tuy nhiên, ngay khi Láng Mặc bước ra khỏi phòng, anh đã gặp Minh Phi.
Vốn dĩ định để cho vệ sĩ xử lý thoả đáng, không muốn vào lúc này đích thân xử lý người gây ra rắc rối cho mèo hoang nhỏ.
Nhưng khi Minh Phi nhìn thấy Lăng Mặc, hai mắt cô sáng rực và chạy thẳng về phía anh.
Đây là người cô ái mộ khi còn nhỏ.
Thoạt nhìn cô đã si mê, nhưng đều tại ba đã hại cô mãi mãi không bước được bước đầu tiên.
Bây giờ tình yêu của cô đã trở lại, cô không ngần ngại chủ động tiến lên một bước.
Minh Phi nhìn Lăng Mặc và nở một nụ cười rạng rỡ: “Thiếu
gia, không ngờ anh lại biết em đến Lô Hải, còn đặc biệt gặp em trong khi lịch trình bận rộn như vậy! Đã làm phiền anh rồi!”
Lăng Mặc nhìn Minh Phi cười một cách rạng rỡ như vậy, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Cô vui nhỉ.”
Minh Phi ngượng ngùng liếc nhìn Phó Tân: “Gặp được thiếu gia tất nhiên vui rồi!”
Ánh mắt Lăng Mặc tối sầm lại: “Nhưng tôi thì không!”
Minh Phi không ngạc nhiên chút nào.
Lần này thiếu gia tìm cô, nhất định là có liên quan đến người phụ nữ kia.
Minh Phi tỏ vẻ yếu đuối, giả vờ ngây thơ hỏi: “Thiếu gia, có phải Hạ An Nhiên đã nói gì với anh không?”
Trong lúc nói chuyện, Minh Phi thở dài nặng nề, trông vô cùng bất lực: “Trước đó ba từng nhắc em rằng bên cạnh thiếu gia có một người phụ nữ rắt đẹp và được thiếu gia chăm sóc rất tốt. Chỉ cỏ điều, sức khoẻ của cô ấy không tốt nên em đặc biệt đưa một vị bác sĩ qua đây đề khám bệnh cho cô ấy. Ai ngờ lần trước tới, cô ấy không thích em lắm,
dường như có hiểu lầm gì đó với em! Lần này em tới đây, nhất định sẽ giải thích với cô ấy, tuyệt đối không để cô ấy hiểu lầm nữa.”
Trên đường đến đây, Minh Phi đã chuẩn bị sẵn những gì mình muốn nói.
Vừa rồi giả vờ không biết Hạ An Nhiên tự sát để tỏ vẻ vô tội trước mặt thiếu gia.
Thiếu gia tin lời của một người ngoài hay thành viên của Án Môn đây?
Cho dù trước lúc chết, người phụ nữ đó có thì thầm bên gối thì ba cô cũng là Minh trưởng lão.
Bây giờ cô vô cùng điềm tĩnh.
Vả lại, cô biết rõ vị trí của mình, vì vậy cô chỉ tỏ ra mình thật ngây thơ, vô tội.
Làng Mặc nhìn Minh Phi nguy biện, chĩ cảm thấy thật kinh tởm. Anh thờ ơ, lạnh lùng nói với ám vệ: “Bảo cô ta thành thật chút!”
Làng Mặc vừa hạ lệnh, lập tức có đám người đứng sau Minh Phi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!