Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL)

Vừa đi về phía thang máy, họ vừa thảo luận.
“Người phụ nữ đó là ai vậy?”
“Tôi nghe Tử Châu nói rằng Lăng Mặc rất thương yêu người vợ xung hỉ* của mình, có lẽ là vị đó đấy!”
“Không phải người phụ nữ xung hỉ đó rất xấu xí sao?”
Sau khi thấy mọi người đã đi xa rồi, Lăng Mặc liền vỗ vỗ đầu Hạ An Nhiên: “Được rồi, mọi người đi hết rồi.”
Hạ An Nhiên uất ức ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô vẫn còn ngấn lệ, xung quanh hốc mắt cô đều đỏ hoe và sưng tấy lên.
Lăng Mặc thấy vậy vô cùng đau
lòng, anh khẽ vuốt ve mắt cô: “Anh là người đàn ông đã có vợ con, nên sẽ không tùy tiện gặp chuyện đề khiến vợ phải lo lắng.” *
*Xung hỉ: để chỉ việc cưới con dâu về để giải trừ vận xui, tà khí
Hạ An Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn: “Sao em gọi nhiều cuộc như vậy mà anh không bắt máy?”
Lăng Mặc kiên nhẫn giải thích: “Trong số bọn cướp đó có cao thủhacker, hệ thống liên lạc của bọn anh đã bị theo dõi… Có điều đã tìm ra kẻ đó là ai rồi.”
Hạ An Nhiên không ngờ có hacker trong toán cướp đó, vì vậy cô càng chắc chắn về sự nghi ngờ của mình.
vẻ mặt Hạ An Nhiên trở nên nặng nề, cô đưa ra phân tích rất hợp lý của mình.
“Tại sao những kẻ sát nhân đó lại chọn thời điểm khi anh đang ờ thành phố này để ra tay? Em nghi ngờ rằng người mà chúng thực sự muốn nhắm đến chính là anh! Thực ra kẻ đứng đằng sau biết rằng sau khi Trân Bảo Các gặp chuyện, Thu Tử Châu nhất định sẽ đi tìm anh, và một khi anh giúp anh ta truy bắt bọn cướp, bọn chúng có thể sẽ âm thầm sắp đặt một cái bẫy cho anh, sau đó ám sát anh… Anh nhất định không thể bị mắc mưu của chúng
được.”
Lăng Mặc vỗ đầu cô: “Sau này em đọc nhiều truyện tranh vào, đừng có xem mấy bộ phim vớ vẩn đó nữa… Lần này kẻ sát nhân nhắm vào Trân Bảo Các, hoàn toàn không phải là anh!”
Hạ An Nhiên vẫn không chịu thua: “Em biết bây giờ em nói như vậy, anh sẽ cho rằng em chỉ đang nói thuyết âm mưu, nhưng chúng ta vẫn phải cảnh giác cho dù xác suất xảy ra là rất nhỏ!”
Lăng Mặc kiên nhẫn giải thích: “Anh đồng ý đến giúp đỡ Thu Tử
Châu, nhưng sẽ không bốc đồng màđích thân đến hiện trường, anh chỉđứng phía sau chỉ huy, những kẻ sát nhân đó sao có thể đặt bẫy ám sát anh được?”
Các suy đoán của Hạ An Nhiên đều dựa trên suy nghĩ Lăng Mặc và thuộc hạ cùng nhau đi truy bắt.
Nhưng Lãng Mặc ỏ’ hậu phương nên suy đoán của cô không thể xảy ra được.
Hạ An Nhiên gãi đầu: “Lẽ nào là do em nghĩ nhiều quá à?”
Lăng Mặc xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ An Nhiên: “Chuyện ở đây phu nhân không cần lo lắng nữa, hơn nữa anh chỉ là được coi là viện trự từ bên ngoài của Trân Bảo Các, không nên can thiệp quá sâu.”
Hạ An Nhiên nghe vậy, cảm thấy yên tâm hơn một chút, có lẽ bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi.
Lăng Mặc hôn nhẹ lên trán cô rồi dặn dò: “ở đây hơi loạn, tốt hơn hết em nên về trước đi.”
Hạ An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì Láng Mặc không bị làm sao.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Thôi được, em không quấy rầy anh nữa!”
Sau khi Lăng Mặc tiễn Hạ An Nhiên rời đi, liền lên trên lầu của Trân Bảo Các.
Trên đường đến phòng họp, anh gặp được Thu Tử Châu bước ra từ phòng chỉ huy.
Tâm trạng Thu Tử Châu có chút cáu kỉnh: “Nhóm người mà tỏi bắt được vừa rồi đều là lính đánh thuê nước ngoài, họ căn bản
không phải chủ lực hành động của kế hoạch lần này, họ chỉ là hỏa mù được tung ra để đánh lạc hướng chúng ta thôi… còn chủ lực thực sự sau khi đến ranh giới của thành phố đã tiêu tán rồi, hoàn toàn không để lại bất cứ manh mối nào.”
Thực ra lúc đầu anh và mèo hoang nhỏ có cùng một suy nghĩ.

Advertisement
';
Advertisement