Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Tổng giám đốc Nguyễn quá khen rồi, cũng chỉ là trùng hợp thôi. Chúng tôi cảm thấy mức giá này phù hợp, nhưng vì không muốn trở thành kẻ thù của Tổng giám đốc Nguyễn nên chỉ có thể ra giá nhiều hơn một xu.”

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tô Thanh Anh.

Sau đó Tô Thanh Anh đi tới đâu cũng có người đến chúc mừng.

Tập đoàn Nguyễn thị bị một xu đánh bại, câu chuyện nói ra sẽ không có ai tin nhưng lại trở thành sự thật. Nếu nói trong chuyện này không có gì mờ ám thì ai sẽ tin đây? Giá của Tập đoàn DN đưa ra chỉ hơn giá của Tập đoàn Nguyễn thị một xu, chắc chắn là có người đã biết trước giá của Tập đoàn Nguyễn thị, nếu không sao lại có thể trùng hợp đến vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua, Tô Thanh Anh không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu vào bụng rồi nữa. Ai tới mời rượu cô đều uống hết, bởi vì không thể từ chối ai được cả.

Tôn Tử Phàm nhìn thấy cô như vậy nói không đau lòng là giả, anh ta đi lấy một ít trái cây cho cô giải rượu.

“Tiểu Anh, sao em lại cậy mạnh như vậy? Em không biết sức khỏe của mình thế nào à, còn uống nhiều thế này? Không biết chăm sóc bản thân gì cả.”

Tô Thanh Anh nghe anh ta trách cứ chỉ mỉm cười, từ trước đến giờ Tôn Tử Phàm đều như vậy, âm thầm ở bên cạnh chăm sóc cô mà không cần cô trả lại điều gì. Cô nhận lấy nho anh ta đưa qua, mùi vị chua chua ngọt ngọt quanh quẩn trong miệng khiến mùi rượu nhạt hơn, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

“Tử Phàm à, em có từng nói là lúc anh càm ràm giống bà cụ già lắm luôn chưa? Nhưng quan trọng là em lại thích nghe, rất giống dáng vẻ lúc mẹ mắng em, không nói giống trăm phần trăm nhưng có thể đạt đến tám mươi phần trăm đó!”

Tôn Tử Phàm: “...”

Đúng là hết nói nổi, vậy mà cô lại nói anh ta nói nhiều như bà già, quá đáng lắm rồi!

Tôn Tử Phàm tức giận nói: “Đây! Em tự mình lột nho ăn đi, hôm nay em không xin lỗi anh thì anh sẽ không tha thứ cho em đâu, thật đấy!”

Rõ ràng anh ta đang rất nghiêm túc, nhưng trong mắt Tô Thanh Anh lại trở thành dáng vẻ trẻ con như vậy chứ?

Cô cho nho vào miệng, cười nói: “Tôn Tử Phàm, anh mới năm tuổi đấy à! Sao lại trẻ con như vậy chứ, coi chừng sau này không lấy được vợ đấy. Phụ nữ không thích đàn ông trẻ con đâu, chỉ thích đàn ông chín chắn mà thôi.”

Tôn Tử Phàm trợn mắt nhìn cô: “Thôi được rồi, anh sẽ tạm thời làm một người đàn ông chín chắn để hợp với hình tượng em thích nhé, sau đó nhanh tay...” Cưới em về! Ba chữ cuối còn chưa kịp nói ra thì Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu đã xuất hiện trước mặt.

Hai người Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh thu lại nụ cười, không còn dáng vẻ thoải mái như lúc nãy nữa.

“Phó tổng giám đốc Tô và anh Tôn đây đúng là thân thiết nhỉ, chúc mừng Phó tổng giám đốc Tô đã giành được mảnh đất kia.” Nguyễn Hạo Thần giơ ly rượu lên, rồi dùng một hơi uống cạn ly. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh lúc nãy hai người nói cười thân thiết, quá chói mắt.

Tô Thanh Anh uống đáp lại một ly, nở nụ cười hứng thú.

Lâm Tiêu nghĩ mãi không hiểu, chẳng phải trước kia Tôn Tử Phàm vẫn luôn thích Tô Khiết ư, sao bây giờ lại thân thiết với Tô Thanh Anh đến vậy chứ? Bởi vì Tô Khiết chết rồi, Tô Thanh Anh giống Tô Khiết, nên anh ta thay lòng đổi dạ rồi à? Cũng có thể lắm chứ!1

“Cô Tô và anh Tôn đúng là thân thiết nhỉ, có điều tôi nhớ anh Tôn rất yêu Tô Khiết mà. Tô Khiết mới mất mấy năm mà anh đã thích một người giống cô ta rồi sao.” Lâm Tiêu nói sâu xa.

Nhưng ý của cô ta thì rất rõ ràng, chính là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh, ám chỉ Tô Thanh Anh chỉ là thế thân của Tô Khiết. Nhưng đáng tiếc là cô ta không biết Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết, chẳng qua chỉ là thay đổi một cái tên khác và khuôn mặt cũng thay đổi chút ít mà thôi. Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn sang Lâm Tiêu, cô ấy vẫn chưa biết Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết ư? Nhưng mà anh cũng không có ý muốn nói cho cô ấy biết.

“Mấy năm không gặp, cô Lâm và anh Nguyễn càng thân mật hơn nhỉ. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia anh Nguyễn đây đã có vợ rồi phải không, vậy mà vẫn còn qua lại với người phụ nữ khác, anh Nguyễn đúng là có phúc mà!”

Chuyện này vẫn luôn là cái dằm trong tim Lâm Tiêu, bởi vì Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh đã kết hôn còn cô ta chỉ là người thứ ba đứng ngoài cuộc hôn nhân đó.

Ai nhìn vào cũng khen Nguyễn Hạo Thần tình sâu nghĩa nặng, cưới vợ rồi vẫn còn nặng tình với mối tình đầu là cô ta, nhưng trên thực tế thì sao? Chắc chắn trong lòng họ đều nghĩ, mối tình đầu thì sao chứ? Vị trí phu nhân Tổng giám đốc cũng đâu tới lượt của cô ta. Hơn nữa người ta đã kết hôn rồi mà cô ta còn đeo bám không tha, chẳng khác kẻ thứ ba là bao.

Tôn Tử Phàm nhìn sắc mặt Lâm Tiêu méo mó, anh ta cực kỳ vui vẻ. Trước giờ anh ta không hại ai, nhưng nếu có người hại mình thì tất nhiên phải ‘đâm’ vài nhát cho người đó máu me đầm đìa mới thôi.

“Cũng muộn rồi, chúng tôi về trước đây.” Tô Thanh Anh đứng lên, mặt cô hơi nóng, có lẽ là do uống quá nhiều rượu rồi. Tiểu Bảo còn đang ngủ ở nhà một mình, cô không yên tâm.

Lúc hai người Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh đứng bên cạnh nhau thật sự rất xứng đôi.

Tôn Tử Phàm đưa Tô Thanh Anh về nhà, nhưng thấy cũng đã khuya nên không lên nhà để cho cô nghỉ ngơi.

Gần đây cô rất vất vả, vừa đi làm ở Nguyễn thị vừa phải giải quyết công việc ở DN, bận rộn vô cùng, nhân lúc hôm nay uống rượu thì nên tranh thủ ngủ một giấc thật ngon.

Lúc Tô Thanh Anh sắp xuống xe, Tôn Tử Phàm kéo tay cô lại và nói với giọng nghiêm túc: “Tiểu Anh, em đừng đến Nguyễn thị làm việc nữa được không?”

Tô Thanh Anh lắc đầu: “Không được, làm việc ở đó giúp em dễ dàng thực hiện kế hoạch của mình, không ai có thể ngăn cản em đâu.”

Tôn Tử Phàm nhìn theo bóng lưng của Tô Thanh Anh, anh ta dần chìm vào suy nghĩ sâu xa của mình. Nguyễn Hạo Thần đã biết được thân phận của Tiểu Anh, biết cô chính là Tô Khiết, anh ta lo lắng vì không biết Nguyễn Hạo Thần sẽ làm gì với cô đây.

Tô Thanh Anh đi lên lầu, vừa định ấn vân tay mở cửa vào nhà thì đột nhiên sau lưng có người kéo cô lại. Tô Thanh Anh bị đẩy mạnh, lưng đập vào tường đau đớn. Cô nhíu mày, lúc nhìn thấy rõ người kia là ai có hơi giật mình.

Anh lạnh lùng hỏi: “Giận sao lại ở đây?”

“Đây là ngoài cửa không phải ở trong nhà của anh, tại sao tôi lại không được ở đây chứ?” Tô Thanh Anh đứng dậy, định đi vòng qua anh thì lại bị cánh tay trước mặt đang chống lên tường chặn lại.

“Tốt nhất là em nên giải thích cho rõ ràng, vì sao em lại biết được giá đấu thầu của Tập đoàn Nguyễn thị?”

À! Thì ra là vì chuyện này, cô nói: “Tôi dùng mắt của mình nhìn thấy đấy! Nguyễn Hạo Thần anh đừng quên, tôi là Phó giám đốc của tập đoàn DN, tôi rất sẵn lòng làm những chuyện như vậy. Anh cũng đừng trách tôi dùng thủ đoạn bỉ ổi, dù sao anh cũng nợ tôi rất nhiều, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại hết!”

“Muốn tôi trả cũng được, tôi dùng thân thể của mình để trả cho em.”1
Advertisement
';
Advertisement