Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Tôi không đồng ý đó, em có thể làm gì được nào? Nếu em dám khiếu nại tôi, tôi dám tranh quyền nuôi con với em, tôi muốn xem thử ai tàn nhẫn hơn?”

Tô Thanh Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, hận không thể trực tiếp giết chết anh bằng ánh mắt này.

Người đàn ông hèn hạ Nguyễn Hạo Thần này đúng là đáng ghét quá đi!

“Hừ, anh cứ việc. Con trai có thể đi theo anh, coi như tôi thua. Đừng thấy tuổi thằng bé còn nhỏ mà nghĩ nó không hiểu chuyện. Trên thực tế, thằng bé còn chán ghét anh hơn bất kỳ người nào khác. Anh cũng mặt dày thật đấy dám mở miệng đòi giành quyền nuôi con với tôi, trong lòng anh không rõ tí nào à?

Mấy năm nay, anh cũng không biết có sự tồn tại của thằng bé. Anh có tư cách gì đòi giành quyền nuôi con với tôi? Nguyễn Hạo Thần, mặt anh cũng đúng là lớn lắm, có phải trét xi măng cho dày lên không thế?”

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Anh im lặng, những gì Tô Thanh Anh nói đều là sự thật.

Tần Lâm và Lý Hoàn nhìn nhau.

Đây đúng là hiện trường tung tin quy mô lớn, có chút nằm ngoài dự đoán.

Đột nhiên Lý Hoàn nghĩ tới một chuyện, có khi nào họ biết nhiều vậy thì Tổng giám đốc Nguyễn này muốn giết người diệt khẩu không đây?

Tần Lâm lại cảm thấy chẳng có gì, ngược lại còn thấy khá thú vị. Người đàn ông có thân phận như Nguyễn Hạo Thần, chắc lòng tự tôn vô cùng lớn, bị một người phụ nữ nói đến nỗi không phản bác được câu nào.

Anh ta cũng chưa thấy anh tỏ ra tức giận, đúng là khiến người khác phải ngạc nhiên.

“Cho nên bây giờ Thanh Anh coi như là một người mẹ đơn thân. Một người chăm sóc con cái thì chắc sẽ rất mệt, không biết cô có muốn tìm bạn trai, kết hôn rồi cùng nhau chăm sóc con không?”

Tô Thanh Anh cứng ngắc quay cổ, ngây ngốc nhìn anh ta.

Có phải anh cảm thấy xem náo nhiệt còn chê chưa đủ ầm ĩ đúng không?

“Tạm thời tôi chưa có ý định này, một mình tôi cũng có năng lực chăm sóc con. Nếu không có thời gian thì tôi nhờ bạn mình trông chừng một chút là được.

Thời gian khác thì thằng bé ở nhà trẻ, cho nên không cần lo vấn đề chăm sóc không tốt.”

Ánh mắt sâu thẳm của Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cái gọi là bạn kia chính là Tôn Tử Phàm, muốn để con trai anh gọi anh ta là daddy à?

Tần Lâm gật đầu, tiếp tục cười nói: “Nếu cô có ai để cân nhắc thì có thể suy xét tôi một chút, tôi rất thạo chăm sóc trẻ con đấy.”

Lý Hoàn nghe được câu này, xém chút nữa bị sặc nước miếng của mình: Anh hai, có biết mình đang nói gì không thế?

Còn cân nhắc đến anh?

Nếu để đám fan kia biết, không phải dìm chết cô Tô ư? Điều quan trọng hơn có thể sẽ có một loạt thoát fan với quy mô lớn cực khủng.

Khỏi phải nói cũng biết cảnh đó rất chấn động.

“Sao vậy, Ảnh đế Tần muốn làm kẻ đổ vỏ hả?” Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần tràn ngập sự châm chọc.

Ánh mắt nhìn Tần Lâm trở nên lạnh lùng hơn. Mục đích của người đàn ông này thật sự rất rõ ràng, hơn nữa anh nghi ngờ anh ta nhận đại diện này là có mục đích khác.

“Tổng giám đốc Nguyễn nói đùa rồi, có làm kẻ đổ vỏ hay không cũng không sao cả. Chủ yếu là vì Thanh Anh, người hiền lành lại rất xinh đẹp, còn rất thú vị nữa.

Có thể nói Thanh Anh là một cô gái đáng trân trọng. Chỉ cần đủ thích cô ấy thì sao phải để ý đến quá khứ của cô ấy làm gì chứ? Ai mà chẳng có quá khứ!”

Tô Thanh Anh nghe xong, lẳng lặng giơ ngón tay cái lên cho anh ta. Câu nói này đúng là rất có lý, chỉ cần đủ yêu thích, thì sao phải để ý đến khứ của cô?

Nhưng có người không chấp nhận được thì cũng là chuyện rất bình thường. Dù gì ai cũng có sự ích kỷ riêng, đương nhiên hy vọng người phụ nữ của mình hoàn toàn thuộc về mình.

“Cho nên chắc cô không ăn lẩu được rồi, hay là chúng ta đi ăn món khác đi.”

Tô Thanh Anh lắc đầu, cười nói: “Không cần dâu, chúng ta đi ăn lẩu đi. Dù sao tôi cũng đã nhiều năm chưa ăn rồi, cơ thể chắc cũng đã thay đổi lớn, sẽ không giống trước nữa.”

Thay đổi thật sự rất lớn, cô biết hút thuốc, hơn nữa bình thường còn hút không ít.

Cơ thể sẽ thay đổi rất lớn…

Nguyễn Hạo Thần chau mày, lúc trước cơ thể của cô vốn không tốt, sẩy thai chưa bao lâu… lại bị thương do súng bắn, cô đã tốn rất nhiều thời gian để hồi phục đấy.

Lần trước, cô không cẩn thận bị bệnh, xém chút nữa đã mất đi nửa cái mạng. Cho nên cơ thể cô đã hồi phục nhưng vẫn còn rất yếu, khả năng miễn dịch của cơ thể cũng chưa mạnh.

Tần Lâm vẫn chưa yên tâm, anh ta hỏi lại lần nữa.

“Cô có chắc chứ? Đồ ngon của thành phố Giang Thành chúng ta nhiều như vậy, không nhất thiết phải ăn lẩu, chi bằng chúng ta đi nếm thử nhà hàng tư đi.”

“Ây da, đại ảnh đế Tần đang suy nghĩ cho tôi đó ư? Thật ra vốn không cần đâu, tình trạng sức khoẻ của tôi, chính tôi biết rõ, vả lại cũng đâu có kiêng dè gì nữa.”

Thế là dưới sự kiên trì của Tô Thanh Anh, họ tới một tiệm lẩu tương đối nổi tiếng. Bây giờ trời đã vào thu, không phải rất lạnh nhưng người tới ăn lẩu cũng không ít. Thời gian này vẫn không đông người lắm.

Tần Lâm đeo khẩu trang rồi xuống xe, tất cả hành động đều chậm rãi, khiến người ta cảm giác rất có nhịp, sẽ không có chuyện lề mề.

Họ đi vào một phòng VIP, gọi một lẩu uyên ương.

Tô Thanh Anh đi vào nhà vệ sinh trước, nhưng lúc cô vừa rời khỏi, bên ngoài cổng bất ngờ xuất hiện một bóng dáng người lớn kẻ nhỏ.

Bầu không khí chợt lúng túng khó hiểu.

Tô Cảnh Nhạc thoải mái đi vào, ánh mắt cậu bé nhìn lên người của Nguyễn Hạo Thần, cũng không để ý tới.

Gương mặt tươi cười đi tới trước mặt Tần Lâm: “Cháu chào chú, cháu là Tô Cảnh Nhạc, chú có thể gọi cháu là Tiểu Bảo. Cháu là con trai của mẹ, thấy tin đồn giữa chú và mẹ trên mạng, cháu rất vui ạ.”

Hả?

Tên nhóc thối này sao lại không làm theo kịch bản thế?

Đã nói là giúp đánh lùi tình địch, sao nhất thời lại đổi thành vui mừng rồi?

Tần Lâm nhìn Tô Cảnh Nhạc, đôi mắt rất to, cười vô cùng đáng yêu. Người bình thường đều sẽ cảm thấy cậu bé đúng là đẹp trai và dễ thương, bỏ qua sự gian xảo trong đáy mắt cậu bé.

Trực giác đầu tiên mách bảo anh ta, cậu bé này rất thông minh, hơn nữa không phải thông minh bình thường.

Ngoài ra, anh ta càng tò mò sao cậu bé lại biết họ ở trong này?

“Chào cháu, chú là Tần Lâm, rất vui được quen biết cháu. Cháu và mẹ cháu đều dễ thương như nhau.”

Tần Lâm vừa nói xong, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm cùng nhìn về phía anh ta.

Trong tình huống này, người đàn ông lại cảm thấy phụ nữ đáng yêu?

Bình thường đều khen xinh đẹp, hiền lành đại loại vậy, nếu khen người ta dễ thương thì ý tứ quá rõ còn gì.

Bây giờ Tô Thanh Anh đúng là người phụ nữ có sức hút, xinh xắn, vóc dáng chuẩn. Cho nên khen cô dễ thương cũng khó tránh không phù hợp tình hình thực tế cho lắm.

“Chú và mẹ cháu xuất hiện tin đồn, tại sao cháu lại cảm thấy vui?”

“Cháu cảm thấy mẹ sống một mình quá mệt mỏi và vất vả. Cháu muốn có một người tới giúp san sẻ gánh nặng cuộc sống với mẹ. Nhưng mẹ lại khá quật cường không chịu tìm.

Cháu đau lòng và rất thương mẹ. Cho nên nhìn thấy tin đồn của mẹ cháu và chú, cháu thấy mừng và vui hơn, cứ cảm thấy mẹ cháu đã nghĩ thông suốt rồi.”

Lúc Lý Hoàn nhìn Tô Cảnh Nhạc, trong mắt vẫn luôn nổi bong bóng, anh ta có một ý tưởng rất táo bạo…
Advertisement
';
Advertisement