Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Nếu đứa trẻ này có thể debut, anh ta dám bảo đảm cậu bé sẽ cực kỳ nổi tiếng. Trông cậu bé có vẻ thông minh, chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích.

“Cháu ngồi xuống trước đi, muốn uống gì hay ăn món gì, chú gọi giúp cháu.”

“Không cần đâu chú ạ. Lúc tụi cháu vào đây đã nhờ người gọi thêm món rồi ạ.”

Tôn Tử Phàm ngồi bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, trong lòng tỏ ra vô cùng bức bối. Tô Cảnh Nhạc trò chuyện vui vẻ cùng Tần Lâm, còn họ đều bị ngó lơ.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm nhìn nhau, hai gương mặt điển trai tối sầm lại, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác không nhìn đối phương nữa.

Tôn Tử Phàm còn cố tình nhích ghế của mình sang một bên, vẻ chán ghét và xa lánh đó quá rõ rệt.

“Tiểu Bảo, con tới ngồi cạnh daddy đi.” Tôn Tử Phàm lên tiếng.

Nguyễn Hạo Thần mím đôi môi mỏng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh ta. Rõ ràng anh mới là bố ruột của cậu bé, nhưng tên đàn ông thối Tôn Tử Phàm này còn thân với con trai hơn cả người bố ruột này.

Tần Lâm và Lý Hoàn vô thức nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi khó hiểu về tình huống này.

Không phải đứa trẻ này là con của Nguyễn Hạo Thần ư?

Sao đột nhiên lại trở thành con của người đàn ông khác rồi?

Tôn Tử Phàm trông thấy vẻ mặt hơi thắc mắc của hai người họ, anh ta lên tiếng giải thích: “Chào mọi người, tôi là Tôn Tử Phàm, là thanh mai trúc mã của Thanh Anh, quan hệ giữa hai chúng tôi vô cùng tốt.”

Tần Lâm: “…”

Thanh mai trúc mã cũng đã xuất hiện, rốt cuộc Tô Thanh Anh đào hoa đến mức nào?

“Thanh mai trúc mã thường không đi tới cuối. Cho dù tình cảm có tốt đến mấy, cũng không cách nào sánh được lễ đường hôn nhân.”

Vẻ mặt của Tôn Tử Phàm hơi khó coi, tức giận cãi lại.

“Có tên đàn ông quá cặn bã, cho dù muốn cứu vãn thì cũng không thể vãn hồi được mọi chuyện. Thật sự coi mình là vạn nhân mê à? Chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ thích anh ư?

Chưa làm thủ tục ly hôn thì đã sao? Chẳng phải tình cảm vẫn tan vỡ, đến cuối cùng thậm chí còn chẳng có cả cơ hội cứu vãn đấy.”

Tô Cảnh Nhạc tỏ ra thích thú nhìn hai người họ, thì ra đàn ông cãi nhau chính là như vậy.

“Thế ư? Không biết anh đã từng nghe nói, càng là người yêu sâu đậm, khi bị đối phương làm tổn thương thì sẽ càng hận, còn về phần tại sao sẽ hận như vậy? Còn không phải vì quá yêu, cho dù rất khó cứu vãn thì chí ít cũng đã từng yêu, còn tốt hơn là chưa từng có được.”

Khói lửa nổi lên giữa hai người họ, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.

Lý Hoàn xem đến mức hãi hùng, có hơi sợ hai người này sẽ tức giận mà đánh nhau.

Dám đối đáp với Nguyễn Hạo Thần mà không hề bị yếu thế, chắc chắn Tôn Tử Phàm kia có lai lịch không đơn giản.

Chẳng qua, anh ta còn chưa nghe qua có doanh nghiệp hay người thành công họ Tôn cả.

Tóm lại, thân phận của Tôn Tử Phàm này không hề đơn giản!

Chỉ riêng hai ông trùm này, ảnh đế nhà họ chắc chắn không còn cơ hội rồi. Một người là chồng cũ, một người là thanh mai trúc mã của người ta. Còn ảnh đế nhà họ chỉ mới quen người ta có hơn một tuần.

Làm sao cạnh tranh cho nổi, thật sự không công bằng!

Tô Thanh Anh trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này, cả người ngơ ngác, rốt cuộc tình hình này là sao vậy? Sao Tiểu Bảo và Tôn Tử Phàm lại ở đây?

Bây giờ đã ghép đủ một bàn đánh mạt chược rồi đấy.

Tô Cảnh Nhạc thấy Tô Thanh Anh thì ngọt ngào gọi một tiếng.

Đôi mắt to kia bỗng trở nên sáng ngời.

Tô Thanh Anh đi tới, tay nhẹ nhàng xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé, dịu dàng hôn lên trán con.

“Sao con biết mẹ ở đây?”

“Mommy, con có gắn hệ thống định vị trên điện thoại của mẹ, sợ mẹ xảy ra chuyện lại không tìm thấy người.”

Giống như lần trước vậy, cũng may có định vị…

Nhưng sắc mặt của Tô Thanh Anh lại không tốt cho lắm. Tên nhóc này gắn hệ thống định vị trên điện thoại của cô từ khi nào thế, làm vậy rất quá đáng.

Tô Cảnh Nhạc cảm thấy ánh mắt của mẹ không mấy thân thiện. Cậu bé co rụt chiếc đầu nhỏ của mình, vẻ mặt ấm ức nhìn cô.

‘Một lát về nhà sẽ xử con sau!’

Sau khi Tô Thanh Anh ngồi xuống, đảo mắt một vòng nhìn tình cảnh hiện tại.

Ngoài Tần Lâm ra, cô càng thấy hai người này càng kỳ lạ. Năm năm trước, họ đâu có ngồi chung bàn ăn, bây giờ hiếm khi lại ngồi cùng một chỗ.

Tôn Tử Phàm đáp lại Tô Thanh Anh bằng một nụ cười dịu dàng, bất giác lộ ra sự cưng chiều trong đáy mắt. Người khác không khỏi liên tưởng đến những cặp tình nhân đang yêu nhau nồng cháy khi bắt gặp ánh mắt đó.

Nhưng vẻ mặt của Tô Thanh Anh lại vô cùng bình thản, vẫn giống ngày thường.

Cô âm thầm trợn mắt với Tôn Tử Phàm, kỹ năng diễn xuất của anh đừng có thật quá vậy.

“Thanh Anh, sau khi cô kết thúc công việc tại Tập đoàn Nguyễn Thị, trở về Tập đoàn DN. Vậy bên cô có công ty giải trí nào không?”

Tô Thanh Anh cũng chưa nghĩ ra nên trực tiếp lắc đầu, Tập đoàn DN chủ yếu làm về tài chính và vật dụng hàng ngày, liên quan nhiều đến ngành khách sạn và du lịch.

Còn về khía cạnh truyền thông và giải trí thì thật sự vẫn chưa có. Có rất ít công ty giải trí ở nước ngoài, cũng chỉ có vài công ty lớn, rất nhiều tên tuổi lớn cũng quy tụ cùng một chỗ.

Nhưng lại có khá nhiều về mặt tạp chí thời trang, rất nhiều tác phẩm chất lượng cao.

“Tập đoàn DN chủ yếu tập trung vào mặt tài chính nhiều hơn, trái lại chưa can can thiệp nhiều vào các công ty giải trí. Nhưng anh hỏi câu này để làm gì? Lẽ nào nếu bên tôi có công ty giải trí, anh định đi ăn máng khác ư?”

“Tôi đang có ý này.”

Tô Thanh Anh sửng sốt trước câu nói của anh ta, cô lập tức nhìn sang Lý Hoàn.

Lý Hoàn cũng xấu hổ, rốt cuộc Tô Thanh Anh này có chỗ nào tốt hả? Còn dám nói ra là muốn đi ăn máng khác ngay trước mặt anh ta, Tần Lâm này không cần thể diện nữa à?

“Khụ khụ…”

Lý Hoàn ho khan để chứng tỏ sự tồn tại của mình.

“Lâm, tôi là quản lý của anh, thân phận thuộc công ty quản lý truyền thông. Anh nói muốn đi ăn máng khác ngay trước mặt tôi như vậy cũng hơi quá đáng rồi đó.”

Tần Lâm khẽ nhướng mày: “Tôi nói đùa thôi.”

“Nhưng lời nói đùa của anh y như thật. Nếu cô Tô nói có công ty giải trí trực thuộc công ty của cô ấy, có phải anh không chần chừ chuyển ngay qua đó đúng không? Cưa gái cũng đâu cần phải làm như vậy?”

Lý Hoàn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy bầu không khí trở nên im ắng. Anh ta chớp mắt, vừa rồi có phải mình đã nói sai chuyện gì rồi không?

Anh ngẫm lại một chút, hình như thật sự có lỡ lời rồi.

Anh ta bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt vô tình nhìn sang Tôn Tử Phàm và Nguyễn Hạo Thần, bỗng phát hiện ánh mắt của hai người này đã có thể giết người!

Anh ta lỡ miệng nói ra câu đó, hai người đàn ông này chỉ ước gì chém Lý Hoàn thành trăm mảnh, thật sự quá nguy hiểm.

Sau đó, một nhóm người ăn lẩu trong bầu không khí ngượng ngùng như vậy. Tô Thanh Anh thử ăn bên cay một chút, cay đến nước mắt cũng chảy ra, mặt mày đỏ bừng.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, không khỏi lo lắng.

Tôn Tử Phàm vội rót nước cho cô, lại không nhịn được mà quở trách.

“Anh đã nói em không ăn cay được mà cứ khăng khăng đòi ăn. Em muốn chứng tỏ mình có thể ăn cay hả? Đừng quên tim của em…”

“Em không sao!”
Advertisement
';
Advertisement