Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Mẹ có thể nói gì với cô ấy chứ, chẳng qua mong cô ấy chú ý thân phận của mình. Con nghĩ mẹ đã nói gì với cô ấy đây?”

Vẻ mặt của Huyễn Nhiên trở nên lạnh lùng, anh ta quá rõ mẹ mình nghĩ gì.

Từ khi còn học cấp ba, bà ta đã dạy dỗ anh ta rằng yêu đương phải tìm cô gái môn đăng hộ đối, như vậy mới có lợi cho sự phát triển sau này của công ty.

Lúc đó, Huyễn Nhiên cảm thấy rất bực bội, không phải tương lai phát triển của công ty đều dựa vào bản thân hay sao? Tại sao phải dựa vào người khác?

Mãi tới sau này, Huyễn Nhiên dần dần hiểu rõ, cái môn đăng hộ đối mà họ nói tới chẳng qua chỉ là một công cụ cho cuộc hôn nhân thương mại. Vì chỉ có kết hôn kiểu này mới khiến công ty hai nhà lớn mạnh và tiếp tục kéo dài.

Nếu không nhớ nhầm, cuộc hôn nhân của ba mẹ anh ta cũng là liên hôn. Tuy tình cảm của họ không sâu đậm, nhưng cũng xem như tôn trọng nhau như khách.

Như vậy có ích gì chứ?

Tôn trọng nhau như khách cả đời hả?

Nếu vậy cuộc sống còn gì vui vẻ nữa, cùng lắm bị ép phải sống chung, chỉ có vui vẻ mới là cuộc sống thật sự.

Nếu không sống hạnh phúc, vậy thì rất khó tiếp tục ở bên nhau.

Huống hồ, không ai lo được cũng như quản nổi chuyện giữa mình và Thư Khả Như.

"Mẹ có nói gì với cô ấy hay không, con nghĩ chắc trong lòng mẹ rõ nhất. Phiền mẹ đừng nhúng tay hay xen vào chuyện tình cảm của con.

Mỗi ngày nghĩ đến chuyện tồi tệ như môn đăng hộ đối này, cho dù mẹ tìm người phụ nữ liên hôn với con, chẳng qua chỉ nhắm vào công ty của đối phương mà thôi. Mẹ nghĩ mà xem, nhà chúng ta phát triển đến bước này, còn bao nhiêu người xứng với con đây?

Vì vậy thậm chí con còn không thể tự chọn lựa tình cảm cho bản thân ư? Bây giờ mẹ đến từ đâu thì hãy trở về nơi đó đi, cố gắng ít xuất hiện trước mặt con thôi.

Con đã là người đàn ông sắp bước sang tuổi ba mươi rồi. Con cũng nên có quyền lựa chọn của mình, chứ không phải bị ép buộc thế này. Con muốn hỏi, mẹ làm vậy không thấy mệt sao?

Không phải ba của con là một ví dụ điển hình đấy thôi? Chẳng phải hai người cũng kết hôn thương mại? Cuối cùng cảm giác sống chung thế nào? Có vui và hạnh phúc không? Có phải bị ép chia tay với người mình yêu rất khó chịu đúng không?

Mẹ có thể đừng bắt con tiếp tục trải nghiệm những gì hai người đã từng trải qua được chứ? Con là con trai của ba mẹ, không phải công cụ để hai người muốn phát triển công ty ngày càng lớn mạnh.

Huống hồ, con cảm thấy bây giờ tập đoàn Huyễn Thị của chúng ta đã đủ mạnh rồi. Mẹ đừng tiếp tục ép con phải chấp nhận tình cảm không thuộc về mình. Nếu mẹ còn ép buộc con nữa, thì con cũng không ngại đổi sang họ khác đâu."

Ánh mắt của bà Huyễn nhìn chằm chằm vào gương mặt con trai mình, nó thật sự ngày càng không chịu nghe lời. Nó còn dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Nếu không phải cân nhắc về sức khỏe của Huyễn Nhiên, bây giờ bà ta nhất định đã giáng một bạt tai vào mặt con trai. Như vậy mới có thể làm nó tỉnh táo lại.

Từ trước tới nay, cuộc hôn nhân thương mại đều như thế. Không có con cái của bất cứ nhà giàu nào có thể tự do, trừ khi anh ta tự mình khởi nghiệp thoát ly khỏi gia tộc. Nếu không mãi mãi sẽ bị trói buộc về mặt hôn nhân.

Hôn nhân giữa bà ta và ba anh ta thật sự là cuộc hôn nhân thương mại. Nhưng nhiều năm trôi qua, họ vẫn tôn trọng nhau như khách, không hề vượt quy củ nào cả.

Nhưng bà ta cũng phải thừa nhận, quả thật bà ta không yêu ba của Huyễn Nhiên!

Bà ta từng chống lại cuộc hôn nhân thương mại, vì bản thân đã có người trong lòng, người mình thật sự thích.

Nhưng cuối cùng vì vấn đề gia thế của người kia, họ bị ép phải chia lìa.

Bà ta và ba anh ta đã kết hôn nhiều năm như vậy, chẳng vui vẻ cũng không khổ sở, cuộc sống trôi qua bình đạm.

Mọi thứ đều vừa đúng và thích hợp, nhưng chỉ có người là không hợp.

“Con trai, mẹ cũng rất hiểu tâm trạng của con. Mẹ hiểu. Nhưng con sinh ra trong nhà họ Huyễn, cho nên căn bản không thoát khỏi số mệnh này.

Quay về, mẹ sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho con. Chỉ cần hai đứa gặp mặt, bồi dưỡng tình cảm một chút, con cũng đã tới tuổi phải kết hôn rồi.”

Đôi mắt của Huyễn Nhiên trở nên âm u lạnh lẽo, những gì anh ta nói đều là gió thoảng qua tai hả?

Anh ta nói nhiều như thế mà mẹ mình không nghe lọt tai câu nào.

“Vậy nếu con nói cho mẹ biết, cô ấy mang thai thì sao? Là con của con đấy!”

Bà Huyễn ngớ người, bây giờ bà ta thật sự thấy ngày càng mịt mờ trong chuyện này. Nếu cô gái kia mang thai, tại sao còn nói rằng chỉ là bạn bè bình thường với con trai mình chứ?

Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.

“Con trai à, con đừng hòng gạt mẹ, lúc con hôn mê chưa tỉnh, cô ấy đã nói với mẹ rồi. Hai đứa chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Hơn nữa, cô ấy vừa mới về nước chưa lâu, vì vậy sao cô ấy có thể mang thai được?”

Thư Khả Như làm vậy cũng không khỏi quá mức thành thật, còn nói cả chuyện mình vừa về nước chưa lâu cho mẹ anh ta biết. Lúc ở bên cạnh anh ta, vẫn chưa từng thấy cô ấy thẳng thắn như thế.

Đổi sang người khác lại trở nên thật thà như vậy, trong lòng cực kỳ thấy bất công.

“Cô ấy về nước cũng hơn một tháng rồi, cho nên vừa mới mang thai. Con cũng không cần phải nói dối mẹ làm gì. Người con có lỗi cả đời này chính là cô ấy, cho nên con phải cưới cô ấy.”

Bà Huyễn cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước những gì con trai nói, cả đời này phải cưới được cô gái kia ư?

Xem ra, trong đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu không làm sao con trai mình lại có chấp niệm sâu như vậy?

Nhưng có người làm mẹ như mình ở đây, sao có thể để hai người họ thuận lợi ở bên nhau như mong muốn chứ?

Chỉ có người phụ nữ dịu dàng rộng lượng, hiền lành thông minh, cử chỉ tao nhã mới có thể xứng đôi với con trai của mình. Tuy rằng, cô gái lúc nãy thật sự cũng không tệ, thái độ không siểm nịnh hay tự ti thật sự khiến người khác phải tán thưởng.

Nhưng con bé là một đứa trẻ mồ côi, không có gia thế gì. Chỉ dựa vào thân phận này đã không thể xuất hiện trong thế giới của con trai mình.

“Sao con có thể ngang bướng như vậy chứ? Tất cả những gì mẹ nói và làm đều vì muốn tốt cho con. Nếu con muốn ở bên cạnh cô gái kia, sau này con sẽ không hạnh phúc đâu. Mẹ là người từng trải nên hiểu rõ nhất.”

Sống chung với người mình không thích mới không hạnh phúc. Sống bên cạnh người mình thích, đó gọi là hạnh phúc, là cuộc sống.

Tâm lý của mẹ anh ta vặn vẹo thế ư?

Nếu bà ấy là người từng trải, vậy tại sao còn ép mình liên hôn?

Lúc trước anh ta về nhà họ Huyễn, câu chuyện được nói tới nhiều nhất cũng là chủ đề kiểu này, cho nên anh ta dứt khoát không về nữa.

Vì khi trở về, thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Mẹ, con khuyên mẹ nên tỉnh táo một chút. Bây giờ mẹ cảm thấy cuộc sống như vậy rất hạnh phúc ư? Người chồng vắng mặt từ sáng tới tối, đây chính là cái mà mẹ gọi là hạnh phúc hả? Cũng là thứ mẹ gọi là người từng trải đấy ư?

Có phải mẹ cũng muốn con trở thành người như vậy? Có phải mẹ cũng muốn để cô gái khác cùng cảnh ngộ với mẹ không? Con hy vọng hôn nhân của con là vì tình yêu, chứ không phải vì kinh doanh!”
Advertisement
';
Advertisement