“Nhưng liên hôn là sứ mệnh và trách nhiệm của con mà!”

“Sứ mệnh và trách nhiệm tồi tệ gì đó, sứ mệnh và trách nhiệm của con là làm cho tập đoàn Tô thị phát triển mạnh mẽ hơn, chứ không phải dựa vào liên hôn chết bầm gì đó.

Nếu mọi người thích giới thiệu thiên kim quý cô nào đó thì hai người tự mình đi mà cưới. Dù sao ngoài Thư Khả Như ra, con không lấy ai cả!

Mẹ, mẹ có biết không? Con nợ cô gái này nửa đời thanh xuân. Đối với cô ấy mà nói, có lẽ cả đời này con sẽ không thể trả nổi đấy, mẹ có biết không? Đây là do con nợ cô ấy, cũng là thứ mà con cần phải cho cô ấy!

Sau này mẹ đừng tới trước mặt con nói gì liên quan tới liên hôn nữa. Con sẽ không chấp nhận, cho dù hai người có ném Huyễn Nhiên con ra khỏi nhà, con cũng sẽ không thoả hiệp chút nào trong chuyện này đâu.”

“Thật ngang bướng.”

Bà Huyễn nói xong câu này, lập tức quay người bỏ đi.

Bà ta không hề chần chừ và nán lại.

Huyễn Nhiên nhìn theo bóng lưng của mẹ mình, khóe miệng dần nở nụ cười lạnh nhạt.

Nhà họ Huyễn là một gia tộc bất hạnh, cũng là một gia đình không đủ tiêu chuẩn.

Mẹ của anh ta vốn không yêu ba mình, vì vậy thậm chí còn không thích nuôi con. Nếu không phải sao mẹ anh ta lại tỏ thái độ này chứ?

Từ nhỏ Huyễn Nhiên đã biết được chuyện này, anh ta vẫn luôn biết chuyện bà Huyễn không thích mình, thậm chí còn có vẻ ghét con trai.

Lúc đó, Huyễn Nhiên vốn không hiểu, cứ cảm thấy mình không đủ xuất sắc, cho nên mẹ mới không thích.

Nhưng anh ta liều mạng để khiến mình trở nên ưu tú. Bất kể là thành tích học tập hay trong cuộc sống, anh ta đều rất nỗ lực để trở thành đứa trẻ xuất sắc, phải giỏi hơn không biết bao nhiêu lần so với con nhà người ta.

Nhưng thái độ của mẹ đối với mình vẫn lạnh nhạt như cũ, lạnh nhạt đến mức Huyễn Nhiên không muốn gần gũi với bà ta.

Sau này lớn lên, Huyễn Nhiên cũng hiểu rõ, không phải vì bản thân mình không đủ xuất sắc nên mẹ không thích. Mà là vì mẹ không thích ba anh ta, cho nên chán ghét cả việc nuôi con.

Đây là nỗi bi ai từ trước tới nay của Huyễn Nhiên.

Cho nên anh ta không muốn tiếp tục trở nên xuất sắc nữa, vì như vậy rất mệt mỏi.

“Con cũng không muốn tiếp tục giả bộ ga lăng, chỉ muốn phát huy thiên tính và tính cách của mình.

Con lớn rồi, mẹ có thích hay không thì con cũng chẳng quan tâm”. Huống hồ anh ta cũng đã chẳng màng đến.

Những gì anh ta có thể làm cũng đều đã làm rồi, không thể thực hiện được cũng đã làm xong. Nhưng cuối cùng mẹ anh ta vẫn không thích. Nếu đã vậy thì tại sao bản thân mình phải miễn cưỡng chứ? Cứ theo tự nhiên thôi.

Anh ta cầm điện thoại bên cạnh lên, lập tức gọi vào số của Thư Khả Như.

Chẳng mấy chốc, đối phương đã nghe máy.

“Anh còn chuyện gì nữa sao?”

“Có, anh rất đói. Nhưng bây giờ bệnh viện chỉ có một mình anh, bác sĩ bảo anh đừng xuống giường đi lại vội. Anh ta nói thể lực của anh chưa hoàn toàn hồi phục.”

“Không phải mẹ anh còn ở đó sao? Tại sao phải nói mấy chuyện này với tôi?”

“Lúc em đi, bà ấy đã đi rồi. Đối với bà ấy mà nói, anh chẳng qua chỉ là công cụ liên hôn, mẹ không thích anh, tại sao phải chăm sóc anh chứ?”

“Vậy tôi cũng không thích anh, tại sao anh muốn gọi điện cho tôi?”

Huyễn Nhiên nghe xong thì ngây ra, khoé miệng nở nụ cười hiếm thấy.

“Vậy em trở về đi, đi đường chú ý an toàn.”

Anh ta nói xong câu này, lập tức cúp máy.

Huyễn Nhiên nghĩ, để cô ấy tha thứ cho mình trong thời gian ngắn là chuyện không thể.

Y tá nhanh chóng đi vào, thấy trên mu bàn tay anh ta vẫn còn đang chảy máu, không nhịn được quát lên: “Anh cũng không biết thương tiếc cho sức khoẻ của mình gì cả. Cơ thể anh còn yếu như vậy, sao lại rút kim tiêm ra? Máu chảy rồi kia, cũng không biết lau nữa, người nhà anh đâu?”

“Đều đi hết cả rồi.”

Huyễn Nhiên trả lời rất thản nhiên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự buồn bã trong câu nói.

Với diện mạo hiện giờ của anh ta, cơ bản không cách nào khiến người khác liên tưởng đến một Tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Thị kiêu ngạo kia.

Cô y tá nhìn dáng vẻ của Huyễn Nhiên, có chút đồng cảm.

Anh ta bị người trong nhà ngược đãi à? Nếu không sao lại ra nông nỗi này?

“Vậy anh có cần ăn chút gì không? Tôi nhờ người mang đến cho anh.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Y tá gật đầu rồi rời đi.

Anh ta lại nhìn chỗ kim tiêm cắm lại trên mu bàn tay mình, không nhịn được nóng nảy lại muốn rút nó ra lần nữa.

Huyễn Nhiên bất đắc dĩ nằm trên giường, ngắm nhìn trần nhà màu trắng, dù sao khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng.

Thật ra anh ta vốn không thích bệnh viện cho lắm, vì bản thân rất ghét mùi này.

Anh ta phải làm sao mới có thể khiến Thư Khả Như tha thứ.

Trải qua chuyện hôm nay, Huyễn Nhiên mới phát hiện rất khó có thể lay chuyển được trái tim của cô ấy.

Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng hiểu rốt cuộc cách làm của mình sai lầm cỡ nào, đúng là sai càng thêm sai.

Trong căn phòng tối om không thấy ánh sáng như vậy. Đừng nói là một cô gái nhỏ như cô ấy, ngay cả một người đàn ông to con như anh ta cũng sắp không chịu nổi nữa là.

Huống hồ, anh ta còn nhốt cô ấy lâu như vậy, còn bỏ đói cô ấy, có lúc còn không ngừng giày vò Thư Khả Như.

Cảm giác đó thật sự khiến người ta tuyệt vọng. Mỗi lần Thư Khả Như đều khóc lóc cầu xin, nhưng lần nào Huyễn Nhiên cũng làm tổn thương và nhục mạ cô ấy.

Mà anh ta còn cứ nhắc đi nhắc lại về cái chết của Tần Ngọc Linh với cô ấy. Mặc kệ Thư Khả Như từng muốn giải thích nhưng lúc đó Huyễn Nhiên căn bản đều không nghe lọt tai. Đồng thời cũng cho rằng tất cả những gì cô ấy nói đều là giả dối.

Anh ta không tin!

Tới cuối cùng, Huyễn Nhiên mới phát hiện mình đã phạm sai lầm lớn đến mức nào, thật sự không thể tha thứ.

Huyễn Nhiên đã tra tấn một cô gái đến nỗi mình đầy thương tích, thậm chí còn để lại những tổn thương tạo thành ám ảnh tâm lý cho cô ấy. Anh ta đúng là tội đáng muôn chết.

Huyễn Nhiên hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhưng chỉ đành nằm yên lặng tại đó, dần trở nên mê mang.

Kẽo kẹt…

Cửa phòng bệnh lại được mở ra, nhưng vẻ mặt Huyễn Nhiên vẫn vô cảm như cũ.

Anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Huyễn Nhiên tưởng rằng y tá lại tới, nên không thèm đoái hoài.

Thư Khả Như xách hộp đồ ăn trong tay, cứ đứng ngoài cửa nhìn anh ta như vậy. Rốt cuộc, Huyễn Nhiên đang nghĩ gì mà mất hồn như thế?

Anh thấy cô y tá mãi không lên tiếng, bèn khàn giọng nói: “Lần này tôi không rút kim tiêm, cho nên cô không cần tới đây thường xuyên đâu.”

“Không phải anh kêu đói rồi à?”

Huyễn Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, ánh sáng tập trung nơi đáy mắt. Gương mặt điển trai gầy gò kia cũng trở nên có tinh thần hơn đôi chút.

Anh ta quay đầu lại, Thư Khả Như đã xách hộp cơm mua ở ngoài đi vào phòng.

Huyễn Nhiên vui mừng ngồi dậy.

“Anh ngồi dậy là được, đừng cử động nhiều, tránh lát nữa kim tiêm lại rơi ra.”

Anh ta nghe xong, lập tức trở nên ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Dáng vẻ đó thật sự rất giống một đứa trẻ ngoan.

Thư Khả Như bày cái bàn nhỏ lên trên giường bệnh, sau đó đặt cháo và chút đồ ăn thanh đạm ở trước mặt anh ta.

“Anh ăn đi, chắc đã lâu rồi anh chưa ăn gì. Anh không thích hợp ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ. Cho nên tôi mua cháo và đồ ăn thanh đạm, anh chịu khó ăn đi.”
Advertisement
';
Advertisement