Hơn nữa, kiểu này của con trai cô còn là phiên bản giới hạn, mức giá đó chắc chắn không chỉ hàng trăm nghìn!

Rốt cuộc hôm qua Nguyễn Hạo Thần đã đưa con trai cô đi làm những gì?

“Rốt cuộc chiếc đồng hồ cơ trẻ em này trên cổ tay của con là bao nhiêu tiền?”

Tô Cảnh Nhạc rất tự hào giơ lên, lập tức cười nói rằng: “Mẹ, mẹ đã nghĩ nhầm rồi, đây không phải là phiên bản giới hạn gì cả, mà là phiên bản đặt làm, chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới.

Phía sau còn có khắc tên của con, từ viết tắt phiên âm tên của con, đại diện việc con là độc nhất vô nhị!”

Phải nói rằng Nguyễn Hạo Thần đúng là biết suy nghĩ, cách này là cách tốt nhất để giành được trái tim của nhóc con.

Nhóc con thì ít nhiều cũng sẽ có lòng hư vinh, chưa kể cậu nhóc này lại còn hiểu chuyện như thế, đồ rẻ tiền thì không chịu lấy.

“Vậy con nói cho mẹ biết đã trả bao nhiêu tiền rồi?”

“Chiếc đồng hồ này có thể nói là vô giá, không thể đo đếm bằng tiền bạc được, mẹ ơi, mẹ ăn sáng trước đi, đầu của mẹ có đau không?”

Tô Cảnh Nhạc rất hiểu chuyện múc một bát cháo cho cô.

Trong lúc Tô Thanh Anh đang thưởng thức thì Tô Cảnh Nhạc nói tiếp: “Mẹ, đêm qua hình như con mơ thấy dáng vẻ phát điên của mẹ, rất điên cuồng, không hiểu sao mẹ cứ cầm gối đuổi theo đánh Nguyễn Hạo Thần.”

“Khụ khụ!”

Tô Thanh Anh lập tức bị sặc, cậu nhóc này đêm qua lại tỉnh dậy sao?

Nếu là như vậy thì rất xấu hổ, đúng là không phải loại xấu hổ thông thường, đúng là xấu hổ đến chết mất!

“Con cũng đã nói đây là một giấc mơ, vậy thì giấc mơ này không nên xem là thật, vậy con yêu à, con hãy nhanh chóng quên giấc mơ này đi nhé.”

Tô Cảnh Nhạc cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.

Cũng không biết phải nói gì, cứ cảm thấy thái độ của mẹ rất kỳ lạ.

Giống như cậu bé đã nói sai điều gì đó vậy, hoặc cậu bé đã nói trúng tâm sự gì đó của mẹ mình.

“Đúng, đúng, đúng vậy, giấc mơ này của con không phải là một giấc mơ tốt, cho nên vẫn là nhanh chóng quên nó đi.”

Nguyễn Hạo Thần đã thay quần áo, bộ vest màu đen rất tôn dáng của anh, bản thân anh chính là một cái giá treo quần áo di động, mặc quần áo gì cũng cảm thấy rất phù hợp, mặc gì trông cũng rất đẹp trai.

Rõ ràng đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như hơn hai mươi, như thể không biết già đi vậy.

Hoàn toàn không khác là bao so với anh của năm năm trước, nếu thực sự nói về sự khác nhau thì chính là khí thế đã thay đổi, không bộc lộ rõ ràng như trước, mà lại có thêm một phần điềm tĩnh.

Tô Cảnh Nhạc luôn đưa mắt nhìn về phía anh, giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình lên: “Cảm ơn chú đã tặng con chiếc đồng hồ phiên bản đặt làm này, con rất thích!”

“Con thích là được rồi, trước đây bố thấy con khá thích những thứ kiểu cơ khí, tình cờ thay một thương hiệu đồng hồ thuộc tập đoàn Nguyễn thị đang tung ra loại đồng hồ cơ dành cho trẻ em này, cho nên đã yêu cầu họ đặt làm một chiếc cho con, chắc chắn là độc nhất và duy nhất!”

Khi đặt làm kiểu đồng hồ này, anh luôn lo rằng Tô Cảnh Nhạc sẽ không thích, bây giờ xem ra sự lo lắng của anh là dư thừa.

Mặc dù tay của cậu bé rất nhỏ, nhưng cho thấy rằng chiếc đồng hồ này đúng là không phải kiểu đẹp mắt dạng vừa.

Ngồi bên cạnh Tô Thanh Anh, bưng bát cháo của mình lên ăn, động tác đó rất tự nhiên, không hề có bầu không khí xa lạ.

Vào lúc này, họ thực sự giống như một gia đình đã sống với nhau từ rất lâu rồi!

Tô Cảnh Nhạc không khỏi hơi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Dường như cậu bé chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy, có thể nói là không dám nghĩ tới cảnh tượng như vậy, nhưng bây giờ cậu lại đang trải nghiệm nó, một cách vô tình.

Trước đây, cậu bé từng nghĩ rằng có thể sau này mẹ sẽ ở cùng với daddy Tôn Tử Phàm, bởi vì daddy Tôn Tử Phàm thực sự rất tốt với họ.

Ngược lại, Nguyễn Hạo Thần, tất cả những tổn thương trước đây của mẹ cũng là do anh gây ra, cho nên trong lòng cậu bé theo bản năng cảm thấy thất vọng và bài xích!

Nhưng cảnh tượng như vậy của lúc này là điều cậu bé từng khao khát nhất. Tô Cảnh Nhạc nghĩ rằng cả đời này cậu bé cũng không thể nào có cơ hội được ở chung với bố như vậy.

Nhưng bây giờ!

Gia đình ba người của họ đã ngồi cùng nhau ăn sáng như thế này!

Điều quan trọng là mẹ của cậu vẫn đang mặc đồ ngủ.

“Mẹ, mẹ muốn có thêm một em gái nhỏ với Nguyễn Hạo Thần sao?”

Phụt!

Cháo trong miệng Tô Thanh Anh phun thẳng ra, vẻ mặt đỏ ửng đó ánh lên vẻ xấu hổ.

Tại sao đứa con yêu bé bỏng của cô lại đột nhiên hỏi một câu như vậy chứ, đúng là quá khiến người ta kinh ngạc rồi!

“Nếu mẹ của con đồng ý thì bố không ngại cho con thêm một đứa em gái nhỏ nữa, vấn đề là mẹ của con không thể… Á!”

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên hít hà một hơi, không dám tin nhìn Tô Thanh Anh. Cô ra tay tàn nhẫn như thế là muốn giết chết chồng mình sao?

Tô Thanh Anh hung hăng trừng mắt nhìn anh, nói bậy bạ gì ở trước mặt đứa nhỏ vậy!

Cậu nhóc này vốn đã biết đủ nhiều rồi, bây giờ còn muốn phổ biến những điều này cho cậu bé sao?

Xoa eo của mình, tê dại đau nhức.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc lộ vẻ đầy thông cảm. Mẹ của cậu bé ra tay không phải loại tàn nhẫn tầm thường, nghe tiếng kêu vừa rồi, đó chắc chắn là đau thật!

“Mẹ à, thực ra không cần phải kiềm chế nhiều như vậy đâu, những gì mà mọi người nói con cũng nghe hiểu hết, ý của mọi người nói là gì con cũng rõ.”

Tô Thanh Anh: …

Cho nên cô còn có thể nói gì nữa chứ?

Vì không thể nói con trai của mình nên chỉ có thể trút hết toàn bộ cơn giận lên người đàn ông bên cạnh, cô giẫm mạnh vào chân anh.

Nguyễn Hạo Thần mặt không biến sắc, nở ra một nụ cười rất lịch thiệp.

Nhưng bàn tay to kia cũng không nhịn được đặt trên eo cô: “Em giẫm càng mạnh thì tôi ôm em càng chặt.”

Không biết vì sao Tô Cảnh Nhạc luôn cảm thấy họ đây là đang thể hiện tình cảm, chẳng lẽ giấc mơ thực sự là ngược lại sao?

Tô Thanh Anh tức giận đến khẽ mỉm cười, không còn cách nào khác, đành phải dời chân của mình đi.

“Mẹ ơi, sao mẹ không thay quần áo?”

“Bộ quần áo hôm qua mẹ mặc đã bẩn rồi, bây giờ đang đợi người ta mang quần áo đến.”

Tô Cảnh Nhạc gật đầu, nhưng vẻ mặt đó trông hơi kỳ lạ, như thể đang nói rằng con hiểu, con biết.

Tô Thanh Anh đã hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào nữa, cho dù cô muốn giải thích thì cũng chỉ càng ngày càng rối.

“Mẹ ơi, dáng vẻ vừa rồi của mẹ và Nguyễn Hạo Thần thực sự rất giống một cặp vợ chồng yêu nhau, mà còn là kiểu đã chung sống với nhau nhiều năm.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Thanh Anh lập tức đông cứng lại.

Cái cổ như máy móc quay đầu nhìn sang Nguyễn Hạo Thần, sau đó lập tức lộ vẻ chán ghét.

“Con trai, nhãn lực của con có chút suy giảm rồi, con từ đâu mà nhìn ra mẹ với anh ta là dáng vẻ của cặp vợ chồng lâu năm? Đêm qua mẹ và anh ta đã đánh nhau một trận kịch liệt, mẹ với anh ta có chỗ nào giống cặp vợ chồng lâu năm chứ?”

Ô hô!

Vậy đêm qua cậu bé không phải là nằm mơ rồi?

Nhìn dáng vẻ xấu xa quyến rũ cười như không cười của Nguyễn Hạo Thần, cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn…
Advertisement
';
Advertisement