Vừa rồi Tô Cảnh Nhạc còn nói rằng tưởng mình nằm mơ, Tô Thanh Anh cũng tự nói với cậu bé rằng cậu bé chính là nằm mơ, nhưng trong nháy mắt cô đã tự đánh vào mặt mình một cái, hơn nữa còn đánh rất vang nha.

Đây chẳng phải nói rõ rằng đêm qua họ chính là đang đánh nhau, sau đó cậu nhóc này không phải nằm mơ, cậu bé có thể đã nhìn thấy khi mơ màng tỉnh dậy, sau đó lại ngủ tiếp.

“Không, con yêu, con nghe mẹ giải thích, mọi chuyện không như con tưởng tượng đâu. Đêm qua mẹ với anh ta không phải đánh nhau, chỉ là đột nhiên có một vài chuyện khiến mẹ rất tức giận, cho nên mẹ mới không nhịn được muốn đánh anh ta!”

Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy mình càng giải thích thì càng rối, cô đánh Nguyễn Hạo Thần không phải đồng nghĩa với việc đánh nhau sao?

Tô Cảnh Nhạc chống tay lên bàn và dùng lòng bàn tay chống cằm của mình.

Cậu bé chỉ lặng lẽ theo dõi phần trình diễn của mẹ mình, có một câu nói đúng là không sai, giải thích chính là che giấu, cho nên chi bằng đừng giải thích.

“Mẹ, con đã không còn là một đứa trẻ lên ba nữa, con cũng không phải lần đầu tiên nói với mẹ điều này, đêm qua chẳng phải mẹ là lên cơn điên sau khi say rượu sao?

Cho nên cần gì phải giải thích nhiều như vậy, chắc hẳn mẹ cũng đã quên mất nội dung đại khái sau khi lên cơn điên say rượu rồi đúng không? Con hiểu, con biết, mẹ không cần phải giải thích đâu!”

Tô Thanh Anh: …

Con trai của cô cũng biết cô lên cơn điên sau khi say rượu sao?

Nhưng lúc trước, cô căn bản là chưa bao giờ lên cơn điên sau khi say rượu. Cho dù cô đã uống rất nhiều rượu, sau khi trở về, cô cũng chỉ lặng lẽ nằm trên giường đi ngủ thôi.

Cô không thể nào sẽ xảy ra tình trạng lên cơn điên sau khi say rượu như vậy, từ trước đến nay cô luôn tự cho rằng tửu lợng của mình rất tốt, nhưng tại sao lại bỗng nhiên thay đổi khi đặt chân đến đây vậy?

Đúng là gặp quỷ mà!

Tô Cảnh Nhạc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Mẹ à, có lẽ mẹ không biết trước kia mẹ lên cơn điên sau khi say rượu cũng không phải chuyện xảy ra một hai lần.”

Tô Thanh Anh:?

“Thằng nhóc thối, con nhìn vào lương tâm của mình mà nói xem, lúc trước mẹ lên cơn điên sau khi say rượu lúc nào? Có lần nào mẹ uống rượu về không phải cũng lặng lẽ nằm trên giường đi ngủ, sau đó con đánh thức mẹ vào ngày hôm sau không?”

Nguyễn Hạo Thần nhếch khóe miệng lên, đột nhiên phát hiện cuộc sống của con trai mình đúng là không hề dễ dàng, không chỉ phải chịu đựng tình trạng cô lên cơn điên sau khi say rượu, mà sáng hôm sau còn phải gọi cô dậy.

“Mẹ, có lẽ mẹ không quá hiểu rõ bản thân mình rồi. Mẹ đúng là sẽ yên lặng nằm trên giường đi ngủ sau khi uống rượu về nhà, nhưng nửa tiếng sau thì nhân tố ác quỷ trong cơ thể mẹ sẽ bắt đầu thức tỉnh, điều càng quan trọng hơn chính là mẹ sẽ hoàn toàn không có chút ấn tượng về những việc mình đã làm, mẹ có phải cảm thấy rất vi diệu về hành vi như vậy của mình không?”

Cho nên lúc trước, sau khi cô uống rượu rồi về nhà đi ngủ thì cô sẽ lại tỉnh dậy, bắt đầu ở đó lên cơn điên sau khi say rượu sao?

Sao cô lại nghe không lọt những lời này vậy?

“Con yêu, lẽ nào lúc trước mẹ thật sự là như vậy sao? Nếu mẹ thực sự lên cơn điên sau khi say rượu thì tại sao mẹ đúng là không có chút ấn tượng gì cả, lẽ nào không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

“Mẹ à, hành vi như vậy của mẹ quả thật rất kỳ lạ, nhưng tại sao bản thân mẹ không nhớ được thì con thực sự không biết, đoán chừng mẹ đúng là đã say đến mất trí nhớ rồi.”

Lúc này Tô Thanh Anh chỉ muốn hét dài một tiếng với trời. Cô không muốn nói về chủ đề này nữa, cô không hề chiếm chút lý lẽ nào trong chủ đề này.

“Chuyện của lúc trước thì đừng nhắc nữa. Mau mau ăn sáng đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đến trường mẫu giáo.”

Tô Cảnh Nhạc bất lực gật đầu. Mỗi khi mẹ nói không lại thì mẹ cũng sẽ nhảy qua đề tài một cách có chọn lọc.

Nguyễn Hạo Thần tỏ ra rất hài lòng với cảnh tượng mà mình nhìn thấy hiện giờ. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận một cảnh tượng như thế này, loại cảm giác trong lòng đúng là tuyệt vời đến không thể tả được.

Tô Thanh Anh quay đầu nhìn anh: “Hôm qua là ngày giỗ của bố mẹ anh, anh bận chăm sóc Tiểu Bảo nên chắc hẳn là chưa đi cúng bái phải chứ? Hôm nay anh có muốn đến đó không?”

Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời thì Tô Cảnh Nhạc đã nói trước:

“Mẹ ơi, có lẽ mẹ không biết hôm qua con với chú đã đi cúng bái ông bà nội rồi. Con và chú đi vào buổi chiều, đây là lần đầu tiên con gặp ông bà nội.”

Cậu bé đã gặp ông bà ngoại khi họ vừa về nước, chỉ duy nhất là chưa từng gặp ông bà nội, nhưng cậu bé cũng đã gặp vào ngày hôm qua rồi.

Đứa trẻ của nhà người ta ít nhất cũng có ông bà nội thương, hoặc là ông bà ngoại thương, còn cậu bé đúng là khá khổ, chỉ có mỗi mẹ thương!

“Lát nữa tôi có thể sẽ đến bệnh viện thăm Lâm Tiêu, em có muốn đi cùng tôi không?”

Nghe vậy, Tô Thanh Anh lắc đầu dứt khoát và mỉm cười, sáng hôm qua cô đã kích thích Lâm Tiêu đủ rồi, nếu hôm nay Lâm Tiêu nhìn thấy họ xuất hiện cùng nhau thì đoán chừng cô ta sẽ tức giận đến ói máu nhỉ.

Nếu hôm nay Nguyễn Hạo Thần đến đó thì chắc chắn sẽ hỏi Lâm Tiêu về những chuyện trước đó, đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên thú vị.

Cô vẫn là không đến tham gia cuộc vui này, hôm nay ngoan ngoãn đi làm!

Nửa tiếng sau, có người mang quần áo của Tô Thanh Anh tới, sau khi thay quần áo thì nhanh chóng rời đi. Cậu nhóc này còn phải đến trường mẫu giáo, thật sự không thể ở lại quá lâu.

Lâm Tiêu trong bệnh viện lập tức thể hiện tất cả niềm vui trên khuôn mặt khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, hôm qua cô ta không ngừng gọi cho anh, nhưng hoàn toàn không thể kết nối được.

Cô ta cũng không thể tự xuất viện với tình trạng hiện giờ. Trên người cô ta còn có những vết thương khác, nếu cử động thì sẽ rất đau, cho nên cô ta cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà không thể đi đâu được.

Lúc này nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần, mọi sự uất ức trong lòng lập tức tuôn trào, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.

Khi Nguyễn Hạo Thần đến gần giường bệnh của cô ta thì Lâm Tiêu lập tức ngồi dậy ôm lấy eo của anh, bắt đầu khóc không ngừng.

“Sao hôm qua anh không đến thăm em? Hơn nữa em đã gọi cho anh rất nhiều lần, tại sao anh không trả lời cuộc gọi nào hết vậy? Anh bận rộn, nhưng ít nhất cũng nên gọi cho em sau giờ làm việc chứ!”

Em luôn lo lắng rằng anh sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc. Với lại em một mình ở đây, em thực sự rất sợ, thực sự rất sợ!”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần chỉ có chút biến đổi, cũng không hề có động tác muốn an ủi cô ta.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, anh thật sự đã phát hiện ra quá nhiều bí mật của cô ta, đến nỗi khiến anh không thể tin cô ta là một người phụ nữ yếu đuối!

Lâm Tiêu khóc nhòe cả mặt, từ trong vòng tay của anh ngước đầu lên, cô ta đã trở nên như thế này rồi mà tại sao anh lại không an ủi chút nào?

“Hạo Thần, có phải em đã làm sai gì không? Cho nên anh định bỏ mặc em như thế? Em thật sự không cố tình lao ra ngoài, em không ngờ lòng dạ của Tô Thanh Anh lại tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn muốn dồn em vào chỗ chết!”

Nghe vậy, trong lòng của Nguyễn Hạo Thần lập tức chùng xuống.

Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi mà điều đầu tiên cô ta muốn lại còn là hãm hại Tô Thanh Anh, anh cũng có mắt chứ, có phải bị mù đâu?n
Advertisement
';
Advertisement