Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tô Cảnh Nhạc ngây người nhìn cô ta, dựa theo tình huống hiện tại của Lâm Tiêu có lẽ là cô ta điên rồi, chắc là có vấn đề về thần kinh.

Tiêu Bảo Văn cũng cảm thấy hình như Lâm Tiêu đã phát điên, cô ta toàn làm những chuyện cực đoan, có lẽ việc mất đi đôi chân đã ảnh hưởng nặng nề đến cô ta.

Cho nên cô ta mới biến thành dáng vẻ này!

"Con cứ yên tâm đi. Khi con đĩ Tô Thanh Anh tới đây, dì sẽ tống hai mẹ con con xuống địa ngục cùng nhau!"

Sau khi Tô Cảnh Nhạc nghe xong lời này, trong lòng cậu bé càng thêm bất an, không biết người đàn bà điên này muốn làm gì, mặc dù cô ta đã bắt cậu bé rồi mà vẫn muốn bắt mẹ cậu sao?

“Rốt cuộc thì dì muốn làm gì?”

“Con sẽ sớm hiểu dì muốn làm gì thôi. Đương nhiên, dì đang muốn tống con và Tô Thanh Anh xuống địa ngục. Con cũng hèn mọn y như mẹ mình!”

Tô Cảnh Nhạc thực sự không nói nên lời, từ trước đến nay mẹ cậu bé chưa bao giờ trêu chọc cô ta, vậy mà chuyện gì cô ta cũng đổ lỗi cho mẹ cậu.

"Dì nghĩ bản thân dì tốt lắm sao? Chuyện xấu táng tận lương tâm nào cũng làm thì có tư cách gì nói người khác?"

“Nhóc con thối tha này, con đúng là miệng mồm lanh lợi đấy, nhưng lát nữa con sẽ phải khóc lóc cầu xin tha thứ ngay thôi!”

Tô Cảnh Nhạc quay đầu đi, không nhìn cô ta nữa.

Cậu bé biết chắc chắn mẹ cậu sẽ đến cứu cậu, cậu bé chỉ hy vọng bố Tôn Tử Phàm hoặc người đàn ông họ Nguyễn sẽ đi cùng cô, nếu không cậu bé lo lắng rằng mẹ mình có thể chịu thiệt thòi khi đến đây một mình.

"Cho những người đó vào đi, lần này tôi sẽ khiến cho Tô Thanh Anh có đi mà không có về!"

Tô Cảnh Nhạc nghe xong lời này, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn!

Người phụ nữ điên này muốn làm gì? Nhất định cô ta sẽ làm chuyện xấu với mẹ của cậu bé, cậu phải làm gì đây?

Cậu bé mò mẫm sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, chiếc đồng hồ này không đơn giản như vậy, bên trong này cài định vị, hy vọng Nguyễn Hạo Thần có thể tìm được chỗ này.

Khoảng cách của Tô Thanh Anh đến chỗ này càng ngày càng gần, Nguyễn Hạo Thần cũng đã thấy vị trí của Tô Cảnh Nhạc, ở ngoại thành phía Tây, anh liền gửi địa điểm cho Tô Thanh Anh ngay khi phát hiện ra.

Mà anh cũng mang theo người lập tức xuất phát, cậu bé là con trai anh, nếu cậu có bất cứ tổn thương gì anh nhất định không bao giờ để bọn họ ra khỏi đó một cách dễ dàng!

Đương nhiên nếu có thể, anh đương nhiên hy vọng cậu bé bình an vô sự!

Nhưng anh cũng không ngờ Tiêu Bảo Văn này lại là Tiêu Bảo Văn trong bản tin nóng, giữa anh ta và Lâm Tiêu quả thật có mối quan hệ không bình thường. Trong tư liệu mà Ngụy Toàn đưa cho anh, cái tên Tiêu Bảo Văn này đã sa vào cạm bẫy do Tô Thanh Anh thiết kế nên bị tống vào tù, tội hắn nặng như vậy không thể nào dễ dàng thoát ra được, chắc chắn là do Lâm Tiêu đứng sau giúp anh ta.

Lần đầu tiên nhìn thấy bản tin nóng kia, anh hoàn toàn không tin, cho dù Tô Thanh Anh có nói những lời đó trước mặt anh, anh cũng không tin một chút nào.

Bây giờ gặp chuyện này như đánh vào mặt anh, không cần nói đến chuyện tâm trạng anh phức tạp như thế nào.

Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều.

"Tổng giám đốc, vị trí trên đồng hồ đeo tay của cậu chủ nhỏ đúng là ở ngoại ô phía Tây."

"Dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua đó cho tôi!"

"Vâng!"

Sau đó Ngụy Toàn yêu cầu tài xế tăng tốc độ.

Tôn Tử Phàm cũng nhanh chóng tìm thấy vị trí của cậu bé, anh ta nhanh chóng xuất phát cùng mọi người.

Anh nghĩ rằng Tiểu Anh chắc cũng đã biết chuyện này, Nguyễn Hạo Thần sẽ không giấu chuyện này với Tiểu Anh, bọn họ đều biết Tô Tiểu Bảo quan trọng như thế nào đối với Tiểu Anh.

Vì vậy anh ta không cần phải thông báo gì cả, chỉ cần lao đến hỗ trợ càng sớm càng tốt mà thôi.

Nửa tiếng sau, Tô Thanh Anh thành công tới nơi, nhìn căn biệt thự đổ nát trước mặt, đặc biệt ngửi thấy mùi ẩm mốc trong không khí, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

Làm sao cục cưng nhỏ của cô có thể chịu đựng được trong một môi trường như thế này?

Lâm Tiêu đúng là điên rồi!

Nhưng dường như không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ta làm một chuyện như thế này.

Trước đây, thủ đoạn của cô ta luôn rất tàn nhẫn, nhưng bây giờ sao vẫn còn ra tay tàn nhẫn như vậy, không, có thể nói cô ta còn tàn nhẫn hơn trước rất nhiều!

Khi Tô Thanh Anh đến gần, cô ngửi thấy mùi xăng rất nồng, lúc đầu cô hơi khó hiểu, nhưng nhìn thấy một vài chiếc ô tô cũ cách đó không xa, xăng cứ trào ra ngoài, cô liền hiểu tại sao bên trong lại có mùi xăng nồng nặc như vậy.

Cô thận trọng bước vào, nhưng điều kỳ lạ là bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, không có một chút âm thanh nào, loại tình huống này thật sự rất kỳ quái.

Khi bước vào biệt thự, cô liền nhìn thấy Tô Cảnh Nhạc đang bị trói trên ghế liền vội vàng chạy qua.

“Tiểu Bảo!”

Nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Anh, Tô Cảnh Nhạc mở mắt ra, đồng tử co rút thật chặt.

"Mommy, đừng đến đây, trong này nguy hiểm lắm!"

Nhưng đã quá muộn, trong lòng Tô Thanh Anh sợ hãi, cả người liền bị treo lên, hóa ra vẫn còn cạm bẫy ở đây.

Đúng là ghê tởm!

Cả người cô bị một tấm lưới bao vây bởi lưới và treo lơ lửng trên không.

Cô không có bất kỳ dụng cụ nào trong tay, kể có thì cũng rất khó để đi xuống.

“Ha ha ha!”

Một tiếng cười sắc bén vang lên, đôi chân vẫn còn bó thạch cao của Lâm Tiêu xuất hiện, theo sau là nụ cười dữ tợn của cô ta.

"Tô Thanh Anh, năm năm trước mày là Tô Khiết, mày đã rơi vào tay tao. Năm năm sau, mày đổi tên mà vẫn rơi vào tay tao. Trước kia, chỉ có một mình mày. Bây giờ cộng thêm con trai của mày nữa!"

"Lâm Tiêu, nhìn cô chẳng khác gì một con điên. Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi. Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, không hiểu chuyện gì!"

“Nếu nó hiểu thì sao? Nó nên chết vì nó là con của mày!

Đáng lẽ mày phải chết cách đây năm năm, chứ không phải sống đến bây giờ, nếu không giết được mày ở  lần thứ nhất, thì đến lần thứ hai!

Nếu mày không chết thì tao biết lấy gì bù cho đôi chân này đây? Cuối cùng tất cả những chuyện đã xảy ra với tao đến lúc nào mới tới hồi kết?"

Tô Thanh Anh trợn mắt không nói nên lời, não của cô ta có phải là có vấn đề không?

Cô vẫn luôn là người bị hại, vậy mà trong nháy mắt, cô ta lại biến mình thành nạn nhân, lại còn nói năng rất đáng thương, cái kiểu ma quỷ gì thành tinh đây!

"Đôi chân của cô có thể trách tôi được à? Máy ghi âm trong xe của tôi vẫn còn lưu đoạn ghi âm về cô, là tôi đánh cô hay là cô đánh tôi, trong lòng cô phải tự biết chứ nhỉ?"

Tô Thanh Anh tức giận đến mức trực tiếp bộc phát!

Chỉ là rất không nói nên lời, cũng không biết mạch não Lâm Tiêu là loại mạch não nào, so với ai cũng thấy kỳ lạ!

"Ngoài ra, cô còn nói chuyện của mẹ tôi có chút kỳ lạ. Vấn đề này cô nên giải thích một chút chứ nhỉ?"

Nghe vậy, Lâm Tiêu liền cười nhạo một tiếng.

"Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết à? Tao chỉ muốn lừa mày đến đây thôi. Cái chết của mẹ mày thật sự rất kỳ lạ, nhưng tao sẽ không nói cho mày biết!"

Advertisement
';
Advertisement