Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

"Mày cứ ôm cái nghi ngờ này mà đi chết đi. Khi xuống địa ngục có thể mày sẽ gặp mẹ mày. Mày có thể tự hỏi bà ta!"

Tình hình hiện tại của Lâm Tiêu dường như là cô ta đã hoàn toàn đi mất trí, cô ta không còn chút nhân tính nào, nghe những lời của cô ta, cô ta muốn làm gì đó với họ!

Nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì cũng không sao, nhưng cô rất lo lắng cho Tiểu Bảo, lo lắng Lâm Tiêu sẽ làm chuyện xấu với cậu bé.

"Lâm Tiêu, có chuyện gì cứ tới gặp tôi, cô thả thằng bé ra đi!"

Lâm Tiêu nghiêm nghị ngẩng đầu lên: "Tô Thanh Anh, mày nghĩ mày là cái dạng gì, mọi chuyện đã đến mức này rồi, mày cho rằng mình có tư cách gì ra lệnh cho tao, điều tao ghét nhất chính là sự tồn tại của nó, ta ước gì nó mau chóng chết đi, mày còn dám tới hạ lệnh cho tao thả nó đi, tao nói cho mày biết một chút khe cửa cũng không có nhé."

Tô Thanh bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại lòng dạ nóng như lửa đốt, nếu Lâm Tiêu bằng lòng để Tiểu Bảo đi, thì cô đương nhiên không còn gì phải lo lắng.

Nhưng bây giờ...

"Tao chỉ có thể nói hôm nay là ngày chết của hai mẹ con mày. Tao sẽ để cho đám người kia từ từ nuốt chửng mày. Cho dù chưa chết, nhưng mày cũng sẽ bị thiêu đến không thể nhận ra.

Con trai mày da mỏng thịt mềm nhất định không chịu nổi ngọn lửa nóng như vậy. Cho nên người đầu tiên chết nhất định sẽ gả cho nó, đến lúc đó mày cứ từ từ thưởng thức tiếng khóc đau thấu tim gan đi!"

“Lâm Tiêu, cô nhất định không được chết tốt đâu!”

Lâm Tiêu khịt mũi rồi quay lại nhìn những người đang đứng đó.

"Mau đi đổ xăng đi. Khi tôi rời đi, nhất định phải thắp sáng nơi này. Khi lửa lớn rồi, các người có thể rời đi!"

Bảy tám người kia bắt đầu làm việc, một vài thùng xăng được lấy ra từ một góc nhà, lần lượt đổ vào biệt thự, mùi xăng bốc lên nồng nặc trong không khí.

Tô Thanh Anh hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, cô thực sự hối hận vì lần đầu tiên quay lại đã không giết chết cô ta!

Nếu cô ta chết ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không phát triển đến mức như vậy, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra với Tiểu Bảo,cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

"Lâm Tiêu, nếu cô để thằng bé đi, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào mà cô đưa ra, cho dù bây giờ cô muốn mạng sống của tôi, tôi cũng sẽ đồng ý, tôi chỉ có một điều kiện đó là thả thằng bé ra!"

Điều này nghe có vẻ thực sự hấp dẫn, nhưng Lâm Tiêu biết cô ta đang ở trong tình huống gì, ngay cả khi cô ta có để cậu bé đi, Nguyễn Hạo Thần sẽ không thể tha thứ cho cô ta vì một điều như vậy.

Thậm chí còn sử dụng những biện pháp rất cứng rắn để đối phó với cô ta, cho dù là ở phương diện nào đi nữa thì cả đời này cô ta vẫn không thể trở thành đối thủ của Nguyễn Hạo Thần, bất kể về quyền lực hay địa vị, cô ta đều không thể đánh bại Nguyễn Hạo Thần.

Nếu cô ta có đủ thực lực, thì những chuyện cô ta đang làm bây giờ cô ta nhất định sẽ quang minh chính đại mà làm, chứ không phải lén lút giấu đầu hở đuôi như bây giờ.

"Hiện tại tao không có bất kỳ điều kiện gì, nếu tao không buông tha cho mày thì Nguyễn Hạo Thần cũng không bao giờ có thể tha thứ cho tao. Nếu đã như vậy, tại sao tao không giết cả hai người luôn đi?

Tô Thanh Anh, bây giờ mày không cần nói bất cứ điều kiện gì với tao, bản thân tao biết trong mắt mày, tao không còn có thể miêu tả là người mất trí nữa, khi nhìn thấy mày khó chịu, tao sẽ cảm thấy rất vui!”

Giọng của Lâm Tiêu Trầm trầm xuống, Tiêu Bảo Văn đứng sau cô ta không khỏi thốt lên: "Mùi xăng ở đây quá nồng, không tốt cho sức khỏe của cô, máy bay sắp cất cánh rồi. Chúng ta có thể đi ngay bây giờ."

Lâm Tiêu ngước mắt lên nhìn Tô Thanh Anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Trên môi mỏng nhếch lên một nụ cười nham hiểm, thật điên cuồng và quỷ dị.

Những người đó nhanh chóng đổ xăng xong, nhìn hai mẹ con họ mà cũng không có một chút thông cảm nào, bọn họ đều nhận tiền làm việc, cho nên chủ thuê yêu cầu gì thì bọn họ làm theo thôi.

Bây giờ ở đây là một căn biệt thự hoang vắng trong thành phố đông dân cư, ngay cả căn biệt thự cổ này có cháy cũng khó ai có thể phát hiện ra, khoảng một hai tiếng nữa mới có người phát hiện ra, đến lúc đó thì hai mẹ con này chắc hẳn đã bị đốt thành tro.

Đến lúc đó thì thật sự là tan xương nát thịt,  nghiền xương cốt thành bụi!

"Chờ một tí, người phụ nữ kia cho các người bao nhiêu? Nếu như các người đồng ý để cho mẹ con chúng tôi rời đi, tôi sẽ trả cho các người gấp đôi. Nếu thấy quá ít thì tôi có thể trả gấp mấy lần, các người cứ đưa ra một cái giá đi!"

Người dẫn đầu không thèm để ý đến cô: "Thưa bà, ngành của chúng tôi có quy tắc riêng, chúng tôi đã nhận tiền của cô Lâm rồi, từ thời điểm đó thì chúng tôi là người của cô ấy. Còn những người khác dù có hối lộ thì cũng tôi cũng sẽ không bao giờ nhận.”

Tô Thanh Anh:...

Mẹ kiếp! Những người này thực sự rất khó chịu.

“Chúc hai người may mắn!”

Hắn bật bật lửa lên rồi ném vào trong, ngọn lửa nhanh chóng trở nên dữ dội.

Tâm trạng Tô Thanh Anh càng ngày càng lo lắng, phải làm sao đây?

"Tiểu Bảo..."

"Mommy, mẹ đừng quá lo lắng vì con chưa dùng nhiều thứ. Hiện tại không có gì... Nhưng một lúc sau thì chưa chắc!"

Tô Thanh An:...

Cô ngẩng đầu nhìn lên sợi dây thừng trên tấm lưới, đó là một sợi dây thừng dày, cho dù có lắc tới đứt thì cũng phải mất rất nhiều thời gian, đến lúc đó ngọn lửa đã cháy lan đến đây rồi.

"Mommy, mẹ phải tìm cách xuống. Tim của mẹ không tốt lắm. Khói bay lên trên, nếu hít phải quá nhiều khói sẽ không tốt cho cơ thể."

“Cục cưng, tất nhiên mẹ của con biết những gì con nói. Mẹ xin con hãy tìm cách thoát ra ngay bây giờ, được không?”

Tô Cảnh Nhạc mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của cô, trong lòng cậu bé đau khổ vô cùng.

Trong tình huống như vậy mà mẹ cậu vẫn còn quan tâm cậu đầu tiên, đương nhiên cậu bé muốn chạy ra ngoài, nhưng chân của cậu quá ngắn và chiếc ghế quá cao khiến cậu bé không thể chạm đất, thậm chí cậu bé con không thể di chuyển cơ thể của mình.

Lâm Tiêu, người phụ nữ điên rồ đó, sợ rằng cô ta thực sự muốn giết họ, hơn nữa còn không khiến họ chết không được!

"Mommy, mẹ đừng quá lo lắng, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, bố Tôn Tử Phàm hoặc người họ Nguyễn, chiếc đồng hồ daddy đưa cho con có định vị GPS, bố nhất định sẽ đến ngay. Cho nên, mommy đừng lo quá và hãy bình tĩnh."

Đám cháy lan ra rất nhanh, mới đó mà đã cháy lan lên mái nhà biệt thự, lúc cô đi vào thấy bên ngoài cũng nồng nặc mùi xăng nên chắc chắn bọ họ đổ không ít xăng bên ngoài.

Hoàn cảnh hiện tại của bọn họ có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, mùi khói càng ngày càng nồng nặc, trong biệt thự có củi ướt, khi đốt lên mùi khói rất nồng...

Advertisement
';
Advertisement